Chỉ vì vợ ốm không sang đám giỗ cha chồng mà người chồng, sau khi nhậu say xỉn, đã đánh đập rồi đuổi vợ ra khỏi nhà. Người vợ ra ngoài mướn phòng trọ ở, anh chồng ghen tuông siết cổ vợ đến nỗi thương tật vĩnh viễn.
Thỏa mãn hạnh phúc
Hôm đó, đứng trước vành móng ngựa là một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, gã cúi gầm mặt, thỉnh thoảng ngước lên nhìn HĐXX với đôi mắt buồn hiu hắt. Gã khai tên là Trần Quốc Tuấn (SN 1970) trú tại huyện Đức Hòa, tỉnh Long An. Gã phạm tội “Giết người” và nạn nhân trong vụ án chính là vợ gã.
Đối tượng Trần Quốc Tuấn
Giọng líu ríu, Tuấn khai, gã sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ, đã lâm cảnh cơm chẳng đủ ăn, áo không đủ mặc. Dù học hành thuộc loại khá giỏi, nhưng vì không có tiền đóng học phí nên gã phải nghỉ ngang nửa chừng. Lúc đó, gã buồn lắm nhưng nghĩ đến cha mẹ khổ cực nên gã chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng.
Ở nhà, Tuấn phụ giúp cha mẹ làm ruộng. Gã thường tranh thủ thời gian bắt con cá, con tôm… để cải thiện bữa ăn trong gia đình. Cứ thế, gã lớn lên cùng ruộng đồng. Gã bảo, trước đây, gã cũng từng mơ ước lên TP.HCM tìm công việc làm, kiếm thật nhiều tiền để thoát nghèo. Tuy nhiên, nhìn lại nhiều đồng hương ra đi, lúc già, tìm về quê hương, hiếm ai rủng rỉnh tiền bạc, thậm chí trắng tay. Do đó, gã tìm cách bám trụ tại quê.
Ở quê Tuấn, 18-20 tuổi, người ta đã lấy vợ, lấy chồng, nhưng gã thì định kiếm được ít tiền mới tính đến chuyện lập gia đình. Tuy nhiên, do cha mẹ hối thúc quá, gã xiêu lòng. Năm 24 tuổi, Tuấn để ý chị Võ Thị Kim Liên. Theo lời Tuấn, chị Liên nhỏ hơn gã bốn tuổi. Thuở con gái, chị không phải là thiếu nữ sắc nước hương trời nhưng có khuôn mặt dễ thương và tính tình hiền lành, luôn được lòng mọi người.
Cũng trong năm đó, hai gia đình quyết định làm lễ kết hôn cho đôi bạn trẻ. Đám cưới chỉ vài ba mâm cỗ nhỏ với sự chứng kiến của người thân hai họ. Tuy nhiên, đối với gã, chừng đó là quá đủ.
Tuấn nghĩ, vợ chồng đáng quý ở cái nghĩa, cái tình, còn danh nghĩa pháp lý là không quan trọng. Do đó, gã và vợ không đăng ký kết hôn. Cuộc sống gia đình gã khá hạnh phúc, năm 1995 và 1997, chị Liên lần lượt sinh được hai người con, gã cảm thấy thỏa mãn với hạnh phúc hiện có.
Bi kịch hôn nhân
Mong muốn mang lại hạnh phúc cho vợ con khiến Tuấn không ngại ngần mưa nắng, ngày đêm chạy xe ôm. Tuy nhiên, tiền kiếm được từ những chuyến xe ôm không nuôi nổi bốn con người nên cuộc sống có phần chật vật. Đã vậy, vài năm trở lại đây, gã còn lao vào rượu chè. Mỗi khi say, về đến nhà, gã lại chửi mắng, đánh đập vợ. Chị Liên buồn bã, cam chịu. Cũng nhiều lần chị khuyên nhủ chồng nhưng Tuấn vẫn chứng nào tật nấy.
Ngày 8/2/2014 là ngày đám giỗ cha Tuấn. Sáng đó, chị Liên bị bệnh nên không sang. Tại đám giỗ, ai gặp cũng hỏi vợ gã sao không tới. Miệng gã bảo vợ ốm nhưng trong lòng thì rất tức tối. Gã cho rằng vợ khinh thường mình nên mới không đến dự đám giỗ của cha. Hôm đó, gã uống rất nhiều rượu. Vừa bước chân về đến nhà, gã liền quát tháo ầm ĩ. Sau một hồi, gã lại kéo vợ ra đánh, vẫn chưa thỏa mãn, gã đuổi vợ ra khỏi nhà.
Con đầu của Tuấn thấy mẹ đang bị ốm lại bị cha đánh đập, chửi mắng, đuổi ra ngoài thì rất thương. Cậu liền chở mẹ đến thị trấn Hậu Nghĩa thuê phòng trọ sống. Suốt mấy ngày liền, chị Liên không bước ra khỏi cửa phòng trọ. Chị nghĩ rất nhiều về cuộc sống hôn nhân hiện tại của mình. Chị buồn cho thân phận của mình, lại tiếc nuối người chồng hiền lành ngày xưa.
Khoảng 11h ngày 23/2/2014, chị Liên về nhà và điện thoại gọi Tuấn về. Hai người nói chuyện được vài câu lại tiếp tục cãi vã. Chị Liên cảm thấy thất vọng nặng nề, đồng thời quá mệt mỏi với không khí gia đình như thế nên đề nghị ly hôn. Gã không đồng ý, nhưng chị Liên cương quyết, gã tức tối, nảy sinh ý định giết vợ rồi tự vẫn.
Tuấn ra sân đẩy xe vào nhà và khóa tất cả các cửa lại. Gã mở cốp xe, lấy một sợi dây thắt một đầu theo kiểu thắt cổ chó. Sau đó, gã vào buồng ngủ gặp chị Liên, dùng sợi dây thắt vào cổ vợ và kéo mạnh làm nạn nhân ngã gục xuống đất và ngất đi. Sau đó, gã kéo vợ lại cửa sổ trong buồng ngủ, cột dây dù vào cửa sổ, phần dây còn lại gã quấn vào cổ mình tự siết cho đến khi ngất xỉu. Được mọi người phát hiện kịp thời, đưa cả hai đi cấp cứu. Ngày 25/2/2014, Tuấn bình phục và đến công an đầu thú. Riêng chị Liên bị hôn mê, điều trị tại Bệnh viện Trưng Vương TP.HCM đến ngày 18/4/2014, với tỷ lệ thương tật 93%.
Hối hận muộn màng
Trước đây, TAND tỉnh Long An tuyên phạt Tuấn 14 năm tù giam về tội “Giết người”. Sau đó, gã viết đơn kháng cáo xin giảm án. Ngày 28/10/2014, TANDTC tại TP.HCM mở phiên tòa phúc thẩm. Đứng trước vành móng ngựa, gã liên tục khẳng định: “Chỉ vì say, bị cáo mới làm như vậy”. Vị chủ tọa nhẹ nhàng: “Đây không phải là lần đầu bị cáo đánh vợ. Nếu bị cáo là người chồng tốt, biết lo lắng cho gia đình thì đã tìm cách bỏ rượu chứ không phải để xảy ra hậu quả như ngày hôm nay, rồi đổ lỗi cho rượu”.
Trong phiên tòa, Tuấn cũng cho rằng: “Bị cáo yêu thương vợ mình thật lòng”. Vị chủ tọa nhẹ nhàng phân tích: “Hành động của bị cáo đối với chị Liên đã phủ nhận lời bị cáo nói. Nếu yêu thương vợ thì bị cáo đã không nỡ ra tay như vậy với vợ mình”.
Cũng trong phiên tòa, Tuấn thừa nhận, hôm đó, vì giỗ cha mình mà vợ không sang nên rất giận. Lúc về đến nhà, có đánh vợ nhưng không ngờ cô ấy lại bỏ ra ngoài sống. Gã nghi ngờ vợ có ngoại tình với người đàn ông khác. Cũng vì tức giận nên gã mới nảy sinh ý định sát hại vợ rồi tự tử.
Vị chủ tọa im lặng lắng nghe rồi phân tích: “Hôn nhân là tự nguyện. Nếu không còn yêu thì mọi người có thể giải thoát cho nhau chứ không phải cố níu kéo rồi dẫn đến bi kịch. Trong khi đó, bị cáo đánh vợ nhiều lần, nạn nhân không chịu đựng nổi mới bỏ ra ngoài sống. Và người thuê phòng cho nạn nhân lại là con của bị cáo, chứ có phải người ngoài đâu mà bị cáo lại ghen tuông vô cớ như thế”.
Lời phân tích của chủ tọa là quá đúng nên Tuấn chỉ biết cúi đầu im lặng. Tuấn run rẩy cho biết: “Trong suốt thời gian ngồi trong phòng tạm giam, bị cáo hối hận rất nhiều. Bị cáo mong mình sẽ được giảm án, sớm trở về làm lại cuộc đời, lo lắng cho hai con và chăm sóc cho vợ để chuộc lỗi”.
Hôm đó, HĐXX nhận định, hành vi của Tuấn là đặc biệt nguy hiểm, nạn nhân còn sống là nằm ngoài ý thức chủ quan của bị cáo. Vì không đưa ra tình tiết nào mới, vả lại mức án 14 năm tù giam là đúng người đúng tội nên tòa quyết định bác đơn kháng cáo, tuyên y án sơ thẩm.
Vợ mong tòa giảm án Hôm đó, nhiều người trong khán phòng không khỏi ngạc nhiên khi được biết chị Liên có đơn bãi nại, xin giảm án cho Tuấn để sớm về lo lắng cho hai đứa con. |