Hôm nay, Bôm đã lớn hơn rồi. Bôm đi nhận học bổng, Bôm bảo tất cả mọi thứ bố làm đều nghiệp dư chỉ có tình yêu của Bố là PRO.
Một trong những câu chuyện khiến trái tim bạn trở nên ấm áp và tin tưởng giữa những chuyện thật giả lẫn lộn từ truyền hình thực tế, đó là chuyện của hai cha con Bôm và “anh Tuấn”.
Có những khoảnh khắc hạnh phúc thật khó nói thành lời
BTV Diệp Chi, người đã đồng hành cùng hai cha con Bôm và diễn viên Quốc Tuấn trong chương trình Điều ước thứ 7 số 126 vừa qua, bắt đầu bằng những lời từ gan ruột như thế này: “Sáng nay, chàng trai của chúng ta chính thức được Giám đốc Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam trao tặng Học bổng trong một buổi lễ trang trọng, ấm áp. Đoạn kết của Điều ước thứ bảy số 126 có hậu quá. Bôm cười tít mắt và liên tục đứng dậy cúi chào, cảm tạ mọi người. Bố Bôm chứng kiến những điều ấy lại chẳng kìm nén được niềm xúc động”.
Bôm chính thức nhận được học bổng 2 năm của Học viện âm nhạc Quốc gia Việt Nam
Nói như nhiều anh chị em phóng viên báo chí, những người có mặt trong buổi khai giảng đặc biệt của Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam và buổi trao học bổng của Học viện cho Nguyễn Anh Tuấn (hay còn được biết đến là Bôm), con trai của diễn viên Quốc Tuấn thì “có những khoảnh khắc hạnh phúc thật khó nói thành lời”. Câu này đúng với bản thân Bôm, với cha của cậu (diễn viên Quốc Tuấn) và với tất thảy chúng ta khi theo dõi câu chuyện đầy cảm động này trong suốt nửa tháng qua.
Ngày 23/9, ngày Bôm trở thành tân sinh viên Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam, đạo diễn-diễn viên Quốc Tuấn cảm thấy hạnh phúc nhất sau hành trình 15 năm chiến đấu với căn bệnh hiếm gặp. Còn ngày 5/10, ngày Bôm nhận học bổng 2 năm (trong tổng số hệ 7 năm Bôm sẽ học) lại là một ngày hạnh phúc nữa đối với anh và gia đình của mình khi chàng trai nhỏ đã bắt đầu bước những bước đi đầu tiên trên con đường của chính mình và thực hiện ước mơ của chính mình sau 15 ròng rã “vào viện, ra viện với nhiều lần trên bàn phẫu thuật”.
Hôm nay, Bôm đi nhận học bổng
Cậu bé Nguyễn Anh Tuấn (tên ở nhà là Bôm), con trai của diễn viên-đạo diễn Quốc Tuấn bị mắc chứng bệnh Apert (hộp sọ cứng), trải qua 10 ca phẫu thuật, giờ đã có sức khỏe tạm ổn định để tập trung cho việc học.
Với nỗ lực phi thường, Bôm đã thi đỗ vào Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Cậu thuộc top 5 sinh viên xuất sắc đầu vào Khoa nhạc Jazz của học viện. Và ngày 23/9 là ngày Khai giảng đặc biệt của Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam với sự xuất hiện của Bôm.
Vào đúng ngày khai giảng của Học viện, Bôm đã có một màn trình diễn đầy hào hứng với thầy giáo hướng dẫn là Tiến sĩ Nguyễn Tiến Mạnh trên sân khấu, chứng tỏ niềm say mê âm nhạc vô bờ bến. Màn trình diễn này chính là món quà mà chương trình Điều ước thứ Bảy số 126 và Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam phối hợp tổ chức, đem đến bất ngờ cho gia đình Bôm.
Ngay sau chương trình này, Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam đã quyết định sẽ tặng cho Bôm học bổng 2 năm (trong tổng số hệ 7 năm Bôm sẽ học). Và ngày 5/10, Bôm chính thức nhận được học bổng do chính tay thầy Lê Anh Tuấn, Giám đốc Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam trao tặng. Theo lời kể của những người có mặt trong buổi trao học bổng này, Bôm đã dậy rất sớm và cảm thấy vô cùng háo hức.
Thầy Lê Anh Tuấn, Giám đốc Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam trao tặng học bổng cho Bôm
Đối với bất kỳ học sinh/sinh viên nào, nhận được học bổng đã là hạnh phúc, tự hào rồi. Nhưng đối với Bôm thì học bổng này lại quý giá hơn bao giờ hết. Học bổng này ghi nhận sự phấn đấu của Bôm trên con đường đam mê và chinh phục âm nhạc. Cũng là sự động viên của Học viện gửi đến Bôm và bố với mong muốn chia sẻ một phần khó khăn trên con đường nhiều gian nan sắp tới.
Những thành quả ban đầu tuy nhỏ nhưng nó được làm nên từ những nỗ lực của chính Bôm - một cậu bé trải qua hơn 10 cuộc đại phẫu thuật nặng nề chiến đấu với căn bệnh hiếm gặp trong 15 năm.
Bôm của ngày hôm nay, là một người hoàn toàn khỏe mạnh. Bôm mặc một chiếc áo sơ phông màu tím than với những đường kẻ sọc khỏe khoắn ở cổ áo.
Bôm bảo, sáng nay trước khi đến trường vẫn dành 30 phút để ngồi tập đàn. Cuộc sống của Bôm bây giờ, âm nhạc lúc nào cũng tuôn chảy ở đầu những ngón tay. Bất kể khi nào rảnh rỗi, Bôm đều muốn chạm vào cây đàn, phiêu theo những bản nhạc. Đạo diễn, diễn viên Quốc Tuấn còn chia sẻ bây giờ phải cố gắng “lôi” Bôm ra khỏi cây đàn vì có hôm về nhà rất muộn vẫn thấy cậu tập luyện.
Bôm chia sẻ, sau khi xem chương trình "Điều ước thứ 7", cậu vô cùng xúc động. Đến nỗi 2 đêm liền không ngủ được. Bố và Bôm cũng không nói gì với nhau, mà chỉ cùng xem và mỗi người tự cảm nhận những hân hoan từ sâu trong tim.
"Xem xong chương trình Bôm thấy bố Tuấn khóc, nhưng đó là những giọt nước mắt của niềm vui, khi thấy con có năng khiếu về âm nhạc", Bôm nói. Trước kia, bố cũng chưa bao giờ kể cho Bôm nghe về những vất vả khó nhọc mà bố đã trải qua, vì bố luôn muốn Bôm lạc quan, không muốn Bôm suy nghĩ. Đến khi xem chương trình, lắng nghe những tâm sự của bố, Bôm vô cùng xúc động.
Cũng từ khi chương trình phát sóng, mỗi khi Bôm đến trường, có nhiều em lớp dưới chạy tới: "Chào anh Bôm!" với nụ cười rạng rỡ và cảm phục. Điều đó làm Bôm thấy rộn ràng và hãnh diện.
Tuy nhiên, cuộc sống của Bôm vẫn vậy, chẳng xáo trộn gì. Chỉ có một thay đổi duy nhất là Bôm cảm thấy say mê cây đàn hơn bao giờ hết. Trước kia, Bôm chỉ dành vài tiếng để tập mỗi ngày thì bây giờ có ngày Bôm tập đàn đến mười mấy tiếng. "Bây giờ Bôm muốn ở một mình nhiều hơn. Khi ở một mình có nhiều thời gian tập đàn để thực hiện ước mơ của mình". Bôm bảo ngoài chơi đàn không có bất cứ sở thích nào nữa, tất cả tình yêu của em là dành cho âm nhạc.
Từ 1-2 tuổi, Bôm đã phá nát không biết bao nhiêu chiếc đàn organ đồ chơi, tự mày mò đánh theo những giai điệu mà mình nghe được. Bôm biết đánh đàn trước khi biết nốt nhạc.
Đến khi thi đỗ vào Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam với một số điểm rất cao, Bôm thấy giấc mơ đang rộng mở trước mắt. Bôm cảm nhận rất rõ điều đó. Vì thế Bôm muốn cố hết sức để không phụ lòng trông mong của bố, công sức bảo ban của thầy Nguyễn Tiến Mạnh. Bôm thủ thỉ với Bôm: "Piano giống như một người em gái. Một người em gái dịu dàng, nhẹ nhàng, đáng yêu".
Bôm cũng thích có em gái, thế nhưng chưa bao giờ nói ra với bố vì "không nên, nói ra không hay". Bôm sợ bố nghĩ ngợi, sợ bố buồn. Vì Bôm cũng biết rằng bố muốn dành tất cả mọi thứ cho Bôm.
Tất cả mọi thứ bố làm đều nghiệp dư, chỉ có tình yêu của bố là PRO
Một ngày của Bôm hiện tại, bắt đầu lúc 5 rưỡi sáng, gồm: Dậy sớm ăn sáng, làm vệ sinh cá nhân. Sau đó khoảng 6 rưỡi đi học. Trước kia, Bôm tan học lúc 4 giờ chiều như các bạn. Thế nhưng từ ngày thi vào nhạc viện, vì muốn dành thời gian nhiều hơn tập đàn nên Bôm về từ 2 rưỡi chiều. Ăn bữa lửng, rửa chân tay rồi ngồi vào đàn say sưa, không biết mệt.
Nụ cười hạnh phúc của diễn viên, đạo diễn Quốc Tuấn trong ngày Bôm nhận được học bổng
Ở nhà, Bôm giúp bố phơi quần áo, nấu cơm, rửa bát, bấm máy giặt, sửa bóng điện... Bôm khoe nấu mì Ý rất ngon. Còn khả năng nấu ăn của bố Tuấn trong đánh giá của Bôm chỉ là một đầu bếp nghiệp dư. "Bố Tuấn nấu ăn nghiệp dư. Chơi đàn nghiệp dư. Quay phim nghiệp dư. Lắp bóng điện cũng nghiệp dư nốt" - Bôm vừa trả lời vừa nhìn sang bố Tuấn cười vui vẻ.
Bôm chê bai bố Tuấn hết lời, thế nhưng chỉ có một điều của bố Tuấn được Bôm công nhận: "Chỉ có tình yêu dành cho Bôm thì PRO", Bôm nhấn mạnh. Bôm cũng "mách" bố Tuấn là người khó tính. Bố rất nghiêm khắc với Bôm mỗi khi tập đàn, nhưng bố làm vậy để giúp Bôm tốt hơn. Đó cũng chính là đam mê của Bôm, là ước mơ của Bôm, và cả của bố nữa!
Nghiêm khắc là thế, nhưng đã rất nhiều lần Bôm thấy bố Tuấn rơi nước mắt. Và những lần như vậy, Bôm không biết làm gì cả mà chỉ biết dùng chính âm nhạc để chia sẻ với bố. "Bôm thấy bố Tuấn khóc nhiều lần rồi. Những lúc đấy Bôm chẳng làm gì. Bôm chỉ tập đàn cho bố nghe, để bố không khóc nữa...".
Khi hỏi, Bôm có muốn nhắn gửi điều gì đến những bạn nhỏ đang chiến đấu với bệnh tật, với những cơn đau giống mình không, đôi mắt Bôm ánh lên sự mạnh mẽ, kiên cường đầy lạc quan, và tay đưa lên ra hiệu: "Các bạn ơi cố lên"!
Nhìn đôi bàn tay Bôm, đôi tay ấy khi chào đời còn dính chặt lại với nhau. Thế mà cũng chính đôi tay ấy đã nắm lấy tay bố để truyền niềm tin vượt qua tất cả những "trận chiến" khốc liệt nhất của bệnh tật. Giờ đôi tay ấy đang từng ngày mềm mại lướt trên phím đàn để chinh phục những khát vọng lớn hơn, xa hơn.
Đến lúc này, tôi tin cổ tích là có thật, phép màu là có thật bởi cho dù bạn là ai đi nữa, nếu có niềm tin và một trái tim nhiệt huyết thì mọi khó khăn chỉ là thử thách để bạn vững bước và trưởng thành hơn trên con đường của chình mình.