Trong nhiều thập niên, những đứa trẻ tại ngôi nhà trẻ em cộng đồng ở hạt Nottinghamshire miền trung nước Anh đã phải âm thầm chịu đựng cuộc sống bị bạo lực thể xác và xâm hại tình dục.
Một trong những nhân chứng tại Cuộc điều tra độc lập về xâm hại tình dục trẻ em (IICSA), Laura (không phải tên thật) tiết lộ với báo chí về thời gian của bà tại Ngôi nhà cộng đồng Beechwood khét tiếng.
Một ngày nọ, Laura đi học về và thấy chiếc vali của mình chật cứng và một nhân viên xã hội đang đợi bà. Cảm thấy "hoàn toàn bị bỏ rơi" và "hoàn toàn đau lòng", Laura được đưa đến Enderleigh, một trong 4 khu nhà trẻ em Beechwood ở Mapperley, ngay bên ngoài trung tâm thành phố Nottingham.
Mặc dù chỉ ở đó trong vài tuần, Laura trở thành một trong nhiều trẻ em bị xâm hại tình dục. Nay ở độ tuổi 50, Laura kể lại câu chuyện của mình với hy vọng sẽ giúp các nạn nhân nhỏ tuổi khác và nêu bật cuộc đấu tranh cho công lý.
"Tôi không thể tin rằng cái ác đã xảy ra ở đó"
Laura, người lớn lên ở Nottinghamnshire, cảm thấy "không được yêu thương" bởi gia đình, nhớ rất rõ khi đến Beechwood ngay trước sinh nhật thứ 15 của mình. Laura nói: "Tôi được một nhân viên xã hội đưa đi và từ bên ngoài tôi trông thấy nó giống như một ngôi nhà xinh xắn. Nhưng ngay khi bước vào, bầu không khí đã thay đổi. Đó là một nơi kinh khủng. Những cánh cửa mở ra lan can đều đóng kín, những chiếc giường chỉ bằng kim loại và thật kinh khủng, không có gì mềm mại hay giản dị. Nó gần giống như một doanh trại quân đội - chỉ là những bức tường trống".
Beechwood mở cửa lần đầu tiên vào tháng 11-1967 và đến năm 1976, nó đã hợp nhất 4 đơn vị, với một tòa nhà hành chính được tăng cường bởi các phần Enderleigh, Lindens và Redcot. Danh tiếng ban đầu của nó là ngôi nhà cho trẻ em phạm tội và các báo cáo từ nhân viên liên tục nhắc đến tình trạng "kinh hoàng và tồi tệ" của các tòa nhà. Điều kiện sống tệ hại đã thu hút sự quan tâm từ một nhà tâm lý học: "Làm thế nào chúng ta có thể để những đứa trẻ sống trong điều kiện tàn bạo như vậy?".
Những nạn nhân của Beechwood đã mô tả một môi trường mà trong đó hành vi xâm hại tình dục diễn ra thường xuyên
Tiêu chuẩn "chăm sóc" được cung cấp tại Beechwood cũng kinh khủng tương tự: trẻ em bị kéo tóc qua các phòng, lột trần để ngăn chúng rời đi và đánh nhau. Một số trẻ mô tả việc bị nhân viên hãm hiếp - và bị trừng phạt vì dám lên tiếng về việc xâm hại. Khi Beechwood đóng cửa gần 40 năm sau, hàng trăm trẻ em đã rời cánh cửa của nó, với nhiều người bị tổn thương vĩnh viễn.
Laura nói: "Mặc dù có trường học, nhưng không có giáo dục diễn ra ở đó. Sau giờ học, bạn sẽ bị bắt cóc xuống đường - bạn chỉ làm được nửa ngày, vì bạn sẽ trở lại ăn trưa tại 'nhà'. Bữa trưa ở trong một căn phòng lớn, chúng tôi chỉ ngồi đó và phải cố nuốt bất cứ thứ gì được đặt trước mặt chúng tôi, không bao giờ có gì là ngon miệng - chỉ là những món bình thường, bẩn thỉu.
Sau khi ăn trưa, bạn cần tìm một cái gì đó để làm. Tôi cố gắng học một chút thư pháp, chỉ để làm gì đó, bởi vì không có gì trong phòng hoạt động, không có gì thực sự ở đó. Một trẻ chơi thu âm với khoảng một chục đứa khác, một bàn bóng bàn.
Thật khủng khiếp. Ngôi nhà đã lỗi thời - chúng tôi có những bồn tắm bằng gang với nước bị đóng băng hoặc nóng bỏng, và không có cửa trên phòng tắm, vì vậy bất cứ ai đi ngang qua cũng có thể thấy bất cứ điều gì bạn đang làm trong đó".
Laura kể lại những cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô với John Dent, một nhân viên xã hội thường trú. Lần đầu tiên Dent tấn công tình dục Laura là ngày diễn ra một trận chung kết bóng đá. Laura kể: "Hắn bảo nếu tôi muốn gọi cho bạn trai, tôi có thể sử dụng điện thoại trong văn phòng.
John Dent bị kết án năm 2001 về tội phạm tình dục liên quan đến nhiều vụ xâm hại trẻ em
Hắn đi mua một ít thuốc lá, và bạn biết đấy, hắn tỏ ra rất thân thiện. Tối hôm đó, hắn tìm đến ký túc xá vào lúc giữa đêm, và đây là lần đầu tiên tôi thức dậy nhìn thấy hắn ở ngay trên đầu giường. Tôi thực sự rất sợ hãi".
Laura cho biết bà "không thể tin được những gì đã xảy ra"… với Dent, nhưng không biết làm thế nào để báo cáo: "Tôi không có ai để nói, không có ai để trò chuyện. Tôi chỉ cảm thấy rằng mọi người sẽ nghĩ tôi là một thiếu niên nổi loạn đáng ghét và kiếm cớ để được ra ngoài". Rời xa gia đình, Laura ở một vị trí rất dễ bị tổn thương - một điều tạo điều kiện cho Dent dễ dàng khai thác. Sau khi bạn cùng phòng được chuyển đi nơi khác, Laura đã ở một mình mỗi đêm. Laura khai báo trong cuộc điều tra: "Mỗi khi có cơ hội, hắn sẽ trở lại ký túc xá".
Mặc dù đã cố gắng chiến đấu trong quãng thời gian bị xâm hại, Laura sợ quyền lực của Dent mà không dám mạnh dạn tố cáo những gì hắn làm ở Beechwood.
Một phiên tòa được thực hiện
Laura rời Beechwood chỉ sau vài tuần, nhưng bà đã mang những vết sẹo trong thời gian ngắn ngủi chịu đựng ở đó. Cuộc sống "khủng khiếp" ở Beechwood tiếp tục ám ảnh Laura trong suốt nhiều năm sau đó. Sau 2 thập niên giữ bí mật về việc bị xâm hại, Laura cảm thấy trở nên quá sức chịu đựng khi con gái đã lớn đến độ tuổi mà bà được nhận vào Beechwood. Laura tiết lộ: "Tôi đã trò chuyện với con gái và cố gắng giải thích mọi chuyện. Tôi nghĩ rằng mình đã làm khá tốt".
Nhiều năm sau, Laura biết được con gái mình đã lấy cảm hứng từ cách bà xử lý tình huống thử thách: "Tôi phát hiện ra có một bài tiểu luận mà con gái phải làm ở trường. Mọi người viết về những người mà họ ngưỡng mộ, vì vậy họ đã nói về những người nổi tiếng - ví dụ như Công nương Diana hay những người nổi tiếng tương tự. Riêng con gái đã viết về tôi. Con bé viết ra mặt giấy tất cả về những gì tôi đã trải qua, và bảo rằng rất thực sự tự hào về tôi. Con bé muốn hỗ trợ tôi đưa vụ việc khủng khiếp ra trước tòa án. Điều đó đã làm tôi khóc".
Laura nói rằng bà được cảnh sát thông cảm khi ra mặt vạch trần sự thật khủng khiếp trong quá khứ ở Beechwood. Cuối cùng một cuộc điều tra về mọi hoạt động của Dent được tiến hành. Sau đó là một phiên tòa. Thế nhưng, Dent vẫn không bị kết tội từ các cáo buộc liên quan đến Laura - một kinh nghiệm phổ biến cho những người tố cáo hành vi xâm hại chống lại các nhân vật có quyền lực.
Giáo sư Alexis Jay được bầu làm chủ tịch hội đồng điều tra năm 2016 - người thứ 4 giữ chức vụ này
Giáo sư Alexis Jay được bầu làm chủ tịch hội đồng điều tra năm 2016 - người thứ 4 giữ chức vụ nàyTuy nhiên, sau khi Laura tiếp tục tố cáo hành vi xâm hại của Dent và trở thành người đầu tiên dám làm như thế, những người khác bắt đầu dũng cảm ra mặt dẫn đến một phiên tòa thứ hai - lúc đó Dent mới bị kết án về tội xâm hại tình dục trẻ em, bao gồm cả những người phạm tội khác tại Beechwood. Dent nhận án tù 7 năm nhưng đối với Laura, hắn lĩnh bản án "quá nhẹ".
Gần hai thập niên sau khi Dent bị bỏ tù, Laura nói rằng bà vẫn phải chịu đựng nỗi đau khổ. Laura thú nhận: "Tôi vẫn còn sợ hãi. Đó là một nỗi sợ thực sự với tôi rằng một ngày nào đó Dent sẽ trả thù, bởi vì nếu tôi không lên tiếng tố cáo thì hắn sẽ không phải ngồi tù. Nhưng, bây giờ điều đó đã thúc đẩy việc mở lại một cuộc điều tra quy mô hơn".
IICSA: Câu chuyện về sự lãng quên quốc gia
Năm 2014, bà Theresa May, lúc này đang là Bộ trưởng Nội vụ Anh, quyết định cho thành lập Cuộc điều tra độc lập về xâm hại tình dục trẻ em (IICSA) để đưa các vụ xâm hại tình dục trẻ em ra ánh sáng sau nhiều năm bị bỏ xó.
Hệ thống chăm sóc tại Nottingham và Nottinghamshire là một trong 14 cuộc điều tra được tiến hành bởi hội đồng, với 343 nạn nhân được liên lạc để mô tả sự xâm hại trong hệ thống chăm sóc diễn ra từ thập niên 1960. Trong hơn 15 ngày điều trần tại Nottingham và London, bằng chứng từ 115 nhân chứng đã được nghe, 2.299 tài liệu với tổng số 39.464 trang được tiết lộ cho những người tham gia chính của cuộc điều tra.
Trong số 343 nạn nhân - một con số mà cảnh sát Nottinghamshire thừa nhận là "phần nhỏ của tảng băng rất lớn" - có 136 vụ xâm hại tại Beechwood, và ngôi nhà là một phần trung tâm của một trong 3 cuộc điều tra của IICSA về hệ thống chăm sóc tại hạt, những cuộc điều tra khác tập trung vào hành vi quấy rối trong chăm sóc nuôi dưỡng và xâm hại tình dục trẻ em. Những đứa trẻ nạn nhân trong khu chăm sóc nuôi dưỡng đã đưa ra bằng chứng bằng lời liên quan đến một chuỗi trải nghiệm đau khổ cho nhân viên cuộc điều tra. Nhiều người cũng nói về những ảnh hưởng lâu dài của việc xâm hại - nghiện ngập, chấn thương tinh thần và sự thiếu tin tưởng vào chính quyền.
Cũng như Beechwood, các ngôi nhà dành cho trẻ em trên toàn hệ thống chăm sóc của Nottingham và Nottinghamshire cũng bị điều tra - với những cái tên như Amberdale, Bracken House, Greencroft, Skegby Hall và Wollaton House đều được liệt kê là những địa điểm xảy ra xâm hại. Myriam Bamkin, Dean Gathercole và Barrie Pick là một trong số những người đã bị kết án vì những tội ác đã gây ra tại Beechwood và các tổ chức khác của Nottinghamshire.
Năm 2016, khi Andris Logins bị bỏ tù 20 năm vì những tội danh phạm phải trong thời gian làm việc tại Beechwood, thẩm phán đã mô tả ngôi nhà dành cho trẻ em là "ngôi nhà từ địa ngục".
Một hệ thống hỗ trợ quan trọng cho Laura là Nhóm những người sống sót sau xâm hại tình dục trẻ em ở Nottingham. Với sự trợ giúp từ nhóm này, Laura đã tìm thấy sức mạnh để nói chuyện với các nạn nhân khác, và bà là người đầu tiên đưa ra bằng chứng bằng miệng cho cuộc điều tra tại Nottinghamshire của IICSA.
Laura bình luận: "Nhóm là một cầu nối sinh mệnh tuyệt đối với tôi. Mọi người trong nhóm có thể học hỏi lẫn nhau. Mọi người nói chuyện thẳng thắn về những gì đã xảy ra với họ, cách họ đối phó hoặc ảnh hưởng đến gia đình họ. Khi nghe kể về những gì đã xảy ra với một số người khác, tôi cảm thấy mình đã rất may mắn".
Sau khi cuộc điều tra kết thúc, IICSA sẽ viết một báo cáo về những thất bại của hệ thống chăm sóc. Với hàng chục ngàn trang ghi lại hàng thập niên xâm hại tại Beechwood, bản báo cáo hy vọng sẽ được công bố trong thời gian sắp tới. Cuộc điều tra khác rộng hơn được thiết lập có thể kéo dài đến ít nhất là năm 2020.
Mặc dù vậy, trước khi cuộc điều tra bắt đầu thu thập bằng chứng, cơn lũ xin lỗi đã diễn ra. Hội đồng hạt Nottinghamshire đã xin lỗi vào tháng 1-2018 và sau đó Colin Pettigrew, giám đốc dịch vụ trẻ em, nói với hội đồng điều tra rằng ông đã "khóc nức nở" khi nói chuyện với vợ về câu chuyện một trong những người sống sót bị xâm hại.
Đối với nhiều người những lời xin lỗi này là không đủ. Laura, người được chẩn đoán mắc chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý (PTSD) năm 2004, tuyên bố: "Tôi đã trải qua cả đời để chịu đựng chứng trầm cảm. Tôi thấy mình quay trở lại căn phòng khủng khiếp. Tôi có thể nhìn thấy nó rất rõ ràng, căn phòng có khung giường bằng kim loại và các thanh sắt trên cửa sổ. Và điều đó xảy ra khi có một thứ gì đó gợi nhớ - ví dụ một bài hát trên radio, hoặc một bộ phim rất phổ biến vào thời điểm đó".
Hiện nay Laura - giống như những người sống sót khác - đã kêu gọi thực hiện chương trình đào tạo bắt buộc cho cảnh sát trong việc xử lý những nạn nhân bị xâm hại và để một cơ quan độc lập xử lý với hồ sơ dịch vụ xã hội để đảm bảo chúng không bị phá hủy.
Laura cũng đã kêu gọi trách nhiệm tại các hội đồng chịu trách nhiệm về Beechwood và tất cả các ngôi nhà dành cho trẻ em khác cũng như các gia đình nuôi dưỡng từng xảy ra hành vi xâm hại.
Laura nhấn mạnh: "Đó là một quy mô xâm hại rất lớn. Tôi không thể tin được cái ác đã xảy ra ở những nơi đó. Tôi thực sự không thể".