Bí ẩn của bùa chú, ngải thiêng với những màu sắc hoang đường (kỳ 1)

Nhóm PV| 17/06/2014 11:19
Theo dõi Báo điện tử Công lý trên

Bùa ngải là một thế giới thuộc khoa học huyền bí, một lĩnh vực đầy lạ lùng và bí ẩn mà khoa học hiện tại không thể giải thích.

KỲ 1:THỰC HƯ VỀ LỜI NGUYỀN CỦA THẦY BÙA CHÀ VÀ KHIẾN HÀNG LOẠT NGƯỜI MẤT MẠNG

Trong những ngày tháng rong ruổi khắp các tỉnh miền Tây Nam bộ, chúng tôi đã được nghe nhiều câu chuyện về sức mạnh thần bí của “phép thuật bùa ngải”. Rằng có người bị ếm bùa bằng tóc rối, được lấy ra từ trong bụng một búi tóc rối còn dính lẫn máu. Lại có người vì trót gây thù chuốc oán với ông thầy người Chà Và mà cả nhà ba đời phải hứng chịu hậu quả tang thương…

Ở nước ta, hầu hết mọi người đều từng nghe đến việc dùng bùa ngải để mưu cầu điều tốt cho mình hoặc để ám hại người khác. Vậy bùa chú có thật sự mang công dụng vô biên hay không? Phải mất nhiều tháng trời đi tìm hiểu và tiếp cận những thầy bùa, ở khắp nơi nhóm PV báo Công lý & Xã hội đã khám phá ra nhiều điều bí ẩn trong thế giới bùa ngải này.

Lời làm chứng của một nhà thơ

Trà Vinh là vùng đất của những ngôi chùa Phật giáo Nam Tông cổ kính ẩn mình dưới tán cây cổ thụ. Đã có thời người ta rất ngại đến vùng này, nếu có đến thì cơm cũng không dám ăn, nước cũng không dám uống. Bởi nguy cơ bị ếm bùa từ bát bún nước lèo hay một món giải khát nào đó là rất cao. Chỉ đến khi người cứ xanh mai mái, sợ nước không dám tắm, điều trị kiểu gì cũng không khỏi người bị ếm mới biết để lên chùa cầu cứu sư thầy làm phép. Làm phép xong, người bị yếm bùa có khi xổ ra nguyên cả miếng thịt (?).

“Đó là do các ông thầy thử “thuốc” chứ không phải do thù hằn hay hiềm khích gì, họ chỉ cần bỏ một chút “thuốc” vào thức ăn là người ăn phải sẽ dính thuốc. Nhẹ thì bệnh lai rai, nặng thậm chí có thể mất mạng”, nhà thơ Hồng Băng (Hội viên Hội VHNT tỉnh Trà Vinh), một người sinh ra và lớn lên ở “xứ sở của bùa ngải” đã từng có nhiều năm tu trong chùa Nam Tông Khmer lý giải.

Bí ẩn của bùa chú, ngải thiêng với những màu sắc hoang đường (kỳ 1)

Bùa ngải là một thế giới thuộc khoa học huyền bí

Nhà thơ Hồng Băng kể, sinh thời cha ông, thầy Ba Minh cũng là một thầy thuốc có tiếng ở Trà Vinh, có hai điều tuyệt đối tuân thủ: Một là chỉ chữa bệnh vào một giờ nhất định. Hai là chữa bệnh hoàn toàn miễn phí. Thầy Ba Minh đặc biệt có tiếng trong việc chữa bệnh “giời leo” mà trong y văn gọi là bệnh zona.

Phương pháp chữa trị của ông vô cùng đơn giản. Trong khi con bệnh đang khổ sở vật vã thì ông cứ ngồi lặng thinh, bỏm bẻm nhai trầu rồi canh lúc có ánh sáng mặt trời, ông mới kêu người bệnh ra đứng giữa trời nắng và cứ thế phun bã trầu tứ tung lên vùng da bị bệnh. “Phun tối đa 3 lần là dứt bệnh. Bí quyết nằm ở câu chú, đại ý: “Cha mày tên tố/Mẹ mày tên xô/ Mặt nhật mọc mày tồn tại/ Mặt nhật lặn mày biến mất và biến mất mãi mãi””, nhà thơ Hồng Băng tiết lộ. Nghe qua đó chỉ là những câu vô nghĩa thậm chí nực cười nhưng nhà thơ Hồng Băng đảm bảo, nếu không đọc người bệnh sẽ không khỏi. Bằng chứng là chính ông khi được cha truyền nghề đã làm “thí nghiệm” để kiểm chứng. “Lần đó, có 5 người mắc bệnh đến chữa. Ba người được ba tôi chữa thì bệnh khỏi. Còn 2 người do tôi chữa (đã cố tình không đọc câu chú) thì quả thật bệnh không khỏi. Bản thân tôi cũng không thể lý giải được chuyện này như thế nào”, nhà thơ Hồng Băng thuật lại.

Chuyện nữa là chuyện ông thầy bùa người Kinh có tên là Năm Vận, quê Sóc Trăng đến cư ngụ ở xã Phước Hưng (huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh). “Lần đó, tôi thấy ông ta dùng một lưỡi dao sắc, sắc đến nỗi rờ nhẹ là đứt tay, chém bụp bụp lên người mà không hề hấn gì. Đúng là nếu không thấy mình không tin và cũng không tưởng tượng ra chuyện ly kỳ như vậy được”, nhà thơ Hồng Băng kể.

Ngồi trò chuyện bên bàn cà phê, nhà báo Thành Long, người đã nhiều năm gắn bó với đất và người Trà Vinh cũng kể lại một câu chuyện khá rùng rợn. Chuyện rằng, có một ông thầy bùa cùng đám đệ tử đến nhà kia xin củi. Trong nhà có củi nhưng người này nhất định không cho, ông thầy tức mình mới hỏi mượn cái búa. Rồi cứ thế ông ta dùng búa chém vào đùi. Cứ chém 1 nhát lại bay ra 1 thanh củi. Đến lúc ông thầy trả búa ra về thì người chủ nhà mới té ngửa, hoảng sợ khi thấy cột nhà nham nhở những vết chém.

Lần khác, trong một tiểu đội lính của mấy anh người Khmer có 1 anh người miền Bắc. Nghe chuyện bùa ngải, anh này nhất quyết không tin cho rằng đó là chuyện bịa đặt. Không vội phản bác, chiều đến, một người trong nhóm mới rủ anh này đi tắm sông. Rồi không biết làm thế nào mà anh lính kia cứ ngụp lên ngụp xuống mãi không làm cách nào lên bờ được. “Đến lúc môi anh ta tím ngắt, mấy người sợ có chuyện không hay nên mới bảo người kia “hóa giải” để anh ta lên”, nhà báo Thành Long kể.

Đến trải nghiệm của cán bộ công an

Càng gặp nhiều người, chúng tôi càng được nghe nhiều câu chuyện đầy huyền hoặc về thế giới bùa thiêng ngải lú. Trong lúc ngồi nói chuyện với ông Đàm Xuân Thức, nguyên cán bộ công an tại tỉnh Kiên Giang. Ông Thức đã dẫn ra một câu chuyện do chính bản thân mình chứng kiến. Chuyện là vào khoảng những năm 1990, vùng biên giới Tây Nam tiếp giáp giữa Việt Nam với Campuchia nổi lên một tên cướp do Cao Văn Viên cầm đầu. Trong một lần, Viên vào vai một thầy bùa tiếp cận nhà một phó chủ tịch huyện Hòn Đất, rồi không hiểu thôi miên hay dùng thủ thuật nào mà hắn ung dung “cuỗm” đi 39 triệu với 12 cây vàng. Quá trình mở rộng chuyên án, đấu tranh với những chuyện mê tín dị đoan, cơ quan công an đã tiến hành triệu tập hàng loạt các “thầy bùa Lỗ Ban” (sẽ giải thích kỹ hơn ở các kỳ sau), “thầy bùa nước lạnh” (vẽ bùa trên nước-PV) khắp vùng Hòn Đất. Đích thân ông Thức đã lấy lời khai ít nhất 7 ông thầy bùa.

Lần đó, ông cùng cán bộ viện kiểm sát, công an xã đến gặp thầy bùa Tư Ngà (ngụ xã Bình Giang, huyện Hòn Đất). Ông Tư Ngà vốn là một thầy bùa có tiếng ở Kiên Giang, năm nay đã ngoài 90 tuổi. Trước nguy cơ bị bỏ tù như chơi vì “mê tín dị đoan”, ông Tư Ngà mới ra điều kiện: “Nếu tôi chứng minh cho các anh thấy chuyện bùa chú là có thật thì các anh không được bắt tôi nữa”. Cũng tò mò muốn biết thực hư lời đồn đại, các cán bộ liền gật đầu đồng ý. Để đề phòng bị thuốc mê, mấy người còn cẩn thận không uống dù chỉ 1 ngụm nước.

Lúc này, ông Tư Ngà mới thủng thẳng hỏi, các anh muốn tôi cho biến mất cái gì ở đây tôi sẽ cho biến mất cái đó. Nhìn quanh nhà một hồi, anh Thức chỉ vào con gà trống đang nhốt trong chiếc lồng ở trước cửa. Lúc đó, trước sự chứng kiến của mọi người, ông Tư Ngà mới thong thả dùng chân nhang họa một lá bùa dán lên cửa, gọi tên các thần linh, âm binh gia tướng, rồi tiếp đó gọi tên Đàm Xuân Thức. “Tức thì, lúc đó tôi thấy đầu tê nhức rồi không tài nào nhìn thấy con gà trong lồng nữa”, ông Thức kể lại.

Khi đó mặc dù đã dụi mắt nhiều lần, nhưng ông Thức vẫn chỉ thấy chiếc lồng trống không. Trong khi đó, những người xung quanh đều khẳng định con gà vẫn ở trong lồng. “Một lát sau, ông Tư Ngà đọc tên lần thứ 2 thì tôi giật mình choàng tỉnh như người khỏi cơn mê ngủ”, ông Thức kể tiếp. Nhờ sự việc đó mà ông Tư Ngà mới thoát nạn.

Bí ẩn không thể lý giải

Một cán bộ công an của công an tỉnh Trà Vinh (xin được giấu tên) cũng kể một câu chuyện tương tự. Khi ông này đang theo học lớp đào tạo nghiệp vụ chuyên môn sâu, một lần, ông ta cùng mấy người và một tiến sĩ tâm lý đi xe về vùng Thất Sơn (tỉnh An Giang) để tìm gặp một thầy bùa. “Trong vai những sinh viên đi tìm hiểu, chúng tôi mới đề nghị ông thầy cho coi thử thuật thôi miên. Không ngần ngại, ông ta nhờ một người trong nhóm ra sau nhà mang vào một thau nước. Mọi người đều nhìn thấy thau nước sờ sờ ở đó nhưng không hiểu sao anh này cứ đi ra đi vào, tìm hoài mà không thấy”, vị công an kể lại.

 

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Bí ẩn của bùa chú, ngải thiêng với những màu sắc hoang đường (kỳ 1)