Đặc nhiệm Biên phòng kể chuyện đánh án ma túy

BINH NHẤT (lược, ghi lại lời kể của Đại úy Nguyễn Đức Duẩn)| 10/01/2020 22:51
Theo dõi Báo điện tử Công lý trên

Khi là doanh nhân, khi là nhân viên dọn phòng trong khách sạn, khi lại là người buôn đồng nát… Hành tung bí ẩn, biệt vô âm tín, có khi cả tháng không về nhà, cả tuần gia đình không liên lạc được, song bỗng đâu lại gọi điện về “mắng vợ như hát hay”…

Đó là những hy sinh thầm lặng của Đại úy Nguyễn Đức Duẩn, sĩ quan điều tra Cục PCMT&TP, Bộ Tư lệnh BĐBP sau những chiến công vang dội, bắt giữ hàng chục kilogam ma túy, hàng trăm nghìn viên hồng phiến.

Những hy sinh thầm lặng

Nhận thông báo được điều về Cục Phòng chống ma túy và tội phạm (Cục PCMT&TP), Bộ Tư lệnh Bộ đội Biên phòng (BĐBP), cả họ ai cũng mừng cho bố mẹ tôi. Không mừng sao được khi những người lính biên phòng thường đóng quân ở vùng biên viễn và những nơi có đường biên giới biển, thiếu thốn về mọi mặt, cả năm chỉ có vài ngày phép thì tôi lại được “ưu ái” nhận nhiệm vụ nơi cơ quan đầu não của cả lực lượng trải dài trên 44 tỉnh, thành phố. Thế nhưng, sau này bố mẹ tôi mới thấm cái giá của “niềm tự hào” có con làm trinh sát đặc nhiệm. Đó là những ngày xa nhà triền miên, việc lớn nhỏ đều không trông chờ được, vắng mặt cả những lúc cần kíp nhất.

Năm 2015, chúng tôi đánh án trên biên giới Cao Bằng. Sau nhiều tháng dền dứ, các đối tượng tiến hành giao dịch. Mọi thứ đã sẵn sàng, trinh sát chuẩn bị lên xe để vào vị trí thì tôi nhận được tin bố cấp cứu ở bệnh viện. Thấy tôi thẫn thờ nghe điện thoại, Trưởng ban chuyên án bảo: “Thôi, ta dừng việc lại. Em về xem bố thế nào chứ tinh thần thế này có đánh án cũng không ổn”. Trong lúc phân vân, tôi mong chỉ huy nói vậy để được về với bố. Tôi lo, nhỡ có mệnh hệ gì không được nhìn bố lần cuối, nghe bố dặn dò. Nhưng chuyên án này chúng tôi đã theo gần 2 năm, bao công sức, tiền của đổ vào không thể để chúng thêm 1 ngày tự tung tự tác. Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Phải đánh anh ạ. Em tin là bố sẽ hiểu cho em”. Ngay sau khi còng tay được các đối tượng, thu giữ 10kg ma túy đá, tôi để quân y sơ cứu vết thương trên đầu rồi lái xe một mạch về Thanh Hóa.

Đặc nhiệm Biên phòng kể chuyện đánh án ma túy

Đoàn Đặc nhiệm PCMT&TP miền Trung, Cục PCMT&TP họp triển khai đánh án.

Đầu tháng 10/2016, chúng tôi biết được các đối tượng sẽ giao dịch 1kg ma túy đá tại một nhà nghỉ ở huyện Sóc Sơn, TP Hà Nội. Tôi vào vai nhân viên dọn phòng để tiếp cận đối tượng. Khi đối tượng xách túi 1kg ma túy đá, tôi ập vào. Biết bị bắt chỉ có con đường chết, hắn quyết tâm giết tôi để tẩu thoát. Vì phòng nghỉ hẹp, nhiều đồ đạc, khó khăn để triển khai các thế võ nên vừa vật lộn với hắn, tôi vừa cố gắng mở cửa để đồng đội ập vào. Mỗi lần gần tới cửa, hắn lại kéo tôi lại, bóp vào yết hầu. Đối tượng cao to và dùng “hàng” nên rất khỏe. Anh em “bị nhốt ở ngoài” không thể vào giải cứu. Phó đoàn trưởng của tôi dùng tay đấm vỡ cửa kính để tháo chốt cửa cho mọi người xông vào. Lúc nhìn thấy đồng đội cũng là lúc tôi thấy xung quanh mình tối sầm, khi tỉnh dậy thấy mình nằm ở phòng hồi sức cấp cứu Bệnh viện Trung ương Quân đội 108.

Đội trưởng hỏi tôi: “Có muốn gọi cho gia đình không? Chú nằm ở đây được gần được 1 ngày rồi”. Tôi không muốn gia đình lo lắng, nhưng không nói được vì cổ đau, nên chỉ lắc đầu làm hiệu.

Gian truân bắt trùm ma túy bên kia biên giới

Giữa năm 2018, Phòng PCMT&TP BĐBP Kon Tum đề nghị đơn vị tôi phối hợp để làm rõ thông tin về một đường dây vận chuyển ma túy từ Lào vào Việt Nam tiêu thụ. Những trinh sát dày dặn kinh nghiệm nhất được cử đi. Sau nhiều tháng, chúng tôi thu thập được nhiều thông tin quan trọng. Kẻ cầm đầu có tên Thạo Mịp (SN 1987, trú tại bản Phổn Muông, huyện Na Xải Thoong, TP Viên Chăn, Lào) vốn nổi tiếng giao dịch thành công nhiều phi vụ lớn, sự khôn ngoan cũng như mánh khóe trong làm ăn.

Thạo Mịp thường vận chuyển hàng bằng xe khách từ Viên Chăn về tập kết tại “đại lý” ở Km52 (huyện Phu Vông, tỉnh Attapư, Lào). Có khách Việt Nam, “hàng” sẽ theo con đường độc đạo vào bản Phu Nhang (cách biên giới Việt Nam khoảng 30km) để giao dịch. Thời gian gần đây, BĐBP Việt Nam liên tục triệt phá các đường dây ma túy từ Lào vào Việt Nam nên lượng “hàng” tồn đọng khá nhiều. Bởi vậy, nếu như trước đây, Thạo Mịp chỉ ở trong bóng tối điều hành thì lần này, hắn trực tiếp đi, tạo lòng tin để làm ăn lâu dài với khách hàng mới. Thạo Mịp cũng bị “hấp dẫn” bởi món hời qua được biên giới giá hàng sẽ tăng gấp đôi.

Đặc nhiệm Biên phòng kể chuyện đánh án ma túy

Thạo Mịp và Bắc Đuông Kon Tum cùng tang vật là 1kg ma túy đá.

Những ôm trùm ma túy luôn là những kẻ đa nghi nhất trong những kẻ đa nghi nhất. Chúng tôi phải vượt qua rất nhiều cửa ải, màn thử thách. Và, cái cảm giác vượt qua được “cửa tử” nhiều khi nó lại là liều kích thích cho chúng tôi tiếp tục vượt qua các thử thách trong các chuyên án tiếp theo. Thạo Mịp liên tục thay đổi điểm hẹn, khi thì ở Kon Tum rồi đột ngột chuyển sang Gia Lai và có lúc lại mất tích không để lại dấu vết. Gần 1 năm sau, Thạo Mịp “chốt ngày” cùng Bắc Đuông Kon Tum (SN 1996, trú tại bản Phu Nhang, huyện Phu Vông, Lào) sang Việt Nam. Chúng tôi nhanh chóng báo tin về Ban chuyên án, đề nghị triển khai lực lượng. Thạo Mịp chọn đi qua khu vực mốc ngã biên biên giới Lào-Việt Nam-Campuchia vào ngày 3/7/2019. Suốt ngày 1 và 2/7, khu vực đường biên giới thường xuất hiện “người đi làm nương”, “khách du lịch thăm mốc ba biên” nhưng thực chất là tay chân của Thạo Mịp đi do thám.

Đúng 2 giờ ngày 3/7, ăn xong, chúng tôi mỗi người mang thêm bánh và nước rồi lặng lẽ lên chiếc xe vốn được dùng chở gỗ đi vào khu vực mốc ngã 3 biên giới. Khi còn cách vài cây số, tất cả xuống xe, lầm lũi leo ngược núi, cắt phương vị đi vào khu vực mốc, chẳng khác gì người đi rừng. Rừng thông mới được vài năm tuổi, lúp xúp mọc lẫn cỏ tranh cao ngút đầu người. Thỉnh thoảng ai đó bị “cỏ liếm” vào mặt làm bỏng xót vì nước mưa. Khi đã ổn định ở vị trí mật phục, tất cả căng mắt hướng về đường biên giới. Tây Nguyên đang mùa mưa, cả ngày nằm phục trong rừng, nước mưa len lỏi qua mấy lớp áo ngấm vào người, ai đấy đều run lên vì lạnh.

Khoảng 13 giờ cùng ngày, tổ mật phục trên đồi cao thông báo có Thạo Mịp, Bắc Đuông Kon Tum đeo túi đen trước bụng vượt biên. Khi cả 2 đối tượng đi vào khu vực mật phục, các trinh sát bất ngờ xuất hiện, nhanh chóng quật ngã. Kiểm tra chiếc túi do Thạo Mịp mang theo, các trinh sát phát hiện có 1kg ma túy đá. Cả 2 được đưa về Đồn Biên phòng cửa khẩu quốc tế Bờ Y để lấy lời khai. Biết không thể chối, Thạo Mịp và Bắc Đuông Kon Tum cúi đầu nhận tội.

Đến lúc này mọi người mới thở phào, xong rồi chợt nhận ra tất cả vẫn đang mặc quần áo ướt, bê bết bùn đất, cả ngày chưa có một bữa cơm đúng nghĩa nên tự dưng thấy… lạnh và đói. Đồng hồ báo 18 giờ.

Từ doanh nhân, đồng nát đến… vô cớ mắng vợ

Thời gian đầu, vợ tôi thường hờn giận: “Lấy chồng bộ đội đường hoàng mà nhiều khi hành tung bí hiểm như tội phạm”. Có lần, cả tuần điện thoại ò í e, vậy mà khi chồng vừa bốc máy, chưa kịp nói gì đã "mắng như hát hay": “Tao đã nói rồi, có cái máy tính bị lỗi thì bảo mấy thằng đàn em nó mang đi bảo hành, không thì vứt đi mua cái khác. Còn nhí nhéo nữa đừng có trách” rồi cúp máy. Tôi hiểu vợ tôi-một cô giáo trường làng sẽ sốc lắm vì giọng điệu đó, nhưng khi ấy tôi đang vào vai người đi tìm nguồn hàng nên nói chuyện phải ra vẻ cho giống… dân anh chị. Đến tối gọi lại, tôi cười xòa: “Xin lỗi em nhé, về anh sẽ giải thích”. Sau đó, tôi quyết định nói với vợ về công việc của mình. Hóa ra cô ấy biết và bản lĩnh hơn tôi tưởng. Vợ tôi ủng hộ công việc của tôi, chỉ ra một điều kiện: "Ngày nào cũng phải gọi điện về nhà một lần, kể cả chỉ để...mắng”. Ở nhà, các con tôi không được điện thoại gọi khi chưa được phép của mẹ, chỉ khi nào tôi gọi về mới được nói chuyện với bố.

Là trinh sát, chúng tôi vào vai đủ ngành nghề từ doanh nhân đến buôn đồng nát và trăm vai khác. Mỗi năm, trinh sát có 1,8 triệu đồng tiền mua quần áo xã hội hóa và hằng tháng đơn vị hỗ trợ 500 nghìn đồng. Vậy nên vào vai nhỏ nhỏ thì tiền túi bớt vơi, còn vào vai “được” ăn uống, hát hò linh đình chỉ có... lấy tiền nhà. Nhiều khi chúng tôi phải theo chân các ông trùm, những đối tượng tiêu “tiền quyển”, tiền đô. Mỗi lần phải theo vào khách sạn 4 sao, 5 sao, nhà hàng, anh em kiểu gì cũng phải gọi vài chai bia và đĩa mồi. Ăn uống xong, ai cũng "hoa mắt" không phải vì bia mà vì hóa đơn tính tiền.

Nguy hiểm, bỏ tiền túi ra làm, thế nhưng, nếu được lựa chọn lại tôi sẽ vẫn lựa chọn trở thành trinh sát đặc nhiệm để được thỏa nỗi “đam mê” bắt những ông trùm ma túy./.

Đọc tiếp
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Đặc nhiệm Biên phòng kể chuyện đánh án ma túy