Sau hơn 1.500 ngày đối mặt với bốn bức tường nhà giam, tôi mới có thể cầm bút viết bức thư cho vợ của người mà mình đã từng đoạt mạng để giãi bày những tâm sự chất chứa bấy lâu nay.
“Tôi vẫn rùng mình... ớn lạnh"
Cô Ngân à!
Tôi là Nguyễn Duy Tiến (54 tuổi, quê tỉnh Nam Định - PV) đây, cái người mà có lẽ suốt đời cô nguyền rủa. Hôm nay, tôi mạo muội viết cho cô lá thư này trong tâm trạng khó tả lắm. Rất hồi hộp, căng thẳng, ngượng ngập và bồn chồn. Có lẽ tâm trạng của kẻ mang tội nó vậy. Trong người tôi bây giờ vẫn còn day dứt lắm cô ơi.
Hơn 1.500 ngày đã trôi qua kể từ khi tôi gây ra thảm cảnh cho cô và gia đình. Tôi không thể quên được cái khoảnh khắc kinh hoàng đó của đời tôi. Cái khoảnh khắc oan nghiệt tôi đã gây ra sự ra đi vĩnh viễn của anh Tuấn. Đến bây giờ, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn rùng mình, ớn lạnh...
Tôi không dám hy vọng cô tha thứ, cũng không mường tượng và hình dung được phản ứng của cô ra sao khi lá thư này tới tay cô. Nhưng có cái gì đó thôi thúc trong lòng khiến tôi gắng gạt bỏ mọi mặc cảm tội lỗi, mạnh dạn viết cho cô những dòng suy nghĩ này, chỉ mong một điều xin cô hãy dằn lòng nghe tôi giãi bày một chút thôi.
Cô Ngân biết rồi đấy, kể từ cái ngày định mệnh đen tối đó tới hôm tôi viết lá thư này là hơn 1.500 ngày trong khi 5.840 ngày là cái giá tôi phải trả cho phút hồ đồ không làm chủ được bản thân mình.
Trong lằn ranh mong manh giữa cái thiện và cái ác của đời người, từ một người lương thiện, tôi trở thành kẻ tội đồ sát nhân ghê sợ. Tội lỗi tôi gây ra đã đẩy cô vào cảnh vợ mất chồng, con mất cha. Đau thương mất mát là quá lớn, khó có thể bù đắp.
Phạm nhân Tiến và bức thư gửi cho bị hại
Tôi không thể quên được cái ngày đứng trước vành móng ngựa tại Tòa án nhân dân tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu. Khi đó nhác trông thấy cháu Linh và vài người nào đó đi kế bên cô vào phòng xử án, tôi liếc mắt trông sang thấy cô đau khổ và căm hận quá. Đầu óc tôi mụ đi, trong tai lùng bùng nghe luận tội và tuyên án.
Phiên tòa kết thúc với cảnh thằng Long nhà tôi tất tả chạy theo chiếc xe tù trông thật xót xa. Một cảm giác chán nản tuyệt vọng vô cùng choán hết đầu, tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Rồi những tháng ngày dài tưởng chừng như vô tận ở trại giam, khi đêm xuống, cái cảm giác tội lỗi cứ lởn vởn trong tôi mãi không thôi.
…
Cô Ngân à!
Thỉnh thoảng mẹ con thằng Long có lên thăm tôi. Nhìn cảnh hai mẹ con nó lếch thếch mang theo cả cơm ăn dọc đường, tôi cũng cám cảnh lắm. Sau một tiếng gặp mặt, nhìn hai mẹ con nó lục tục ra về, trông thật tội. Hoàn cảnh nhà tôi chắc cô chẳng lạ gì. Phần tôi trở về buồng giam khi đêm về, những dòng suy tư miên man lại hiển hiện trong đầu. Tôi nhớ những buổi chiều muộn khi còn ở ngoài đời, có hôm gặp cu Bộ đi học về, tôi dừng xe cho nó quá giang với thằng Long nhà tôi. Cảnh đó bây giờ còn đâu.
Dù cô có căm hận và nguyền rủa tôi thế nào đi nữa tôi cũng xin với gia đình cô Ngân một lời tạ lỗi. Nếu một mai có may mắn trở về, dù lúc đó có thế nào đi nữa, tôi nhất định phải gặp xin cô Ngân và vong linh anh Tuấn tạ lỗi. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để chuộc lại lỗi lầm này!
Lời thú tội từ đáy lòng
Khi viết ra những tâm sự của mình gói trọn trong năm trang giấy trắng gửi cho cô Ngân, nỗi day dứt trong lòng tôi được vơi bớt đi rất nhiều. Dường như vào thời điểm ấy, tôi thấy lòng nhẹ nhõm và đêm đó, tôi đã có một giấc ngủ trọn vẹn.
Nếu không có cuộc vận động viết thư gửi lời xin lỗi thì tôi cũng sẽ viết thư cho cô ấy. Bởi đó thật sự là nỗi lòng tôi, sự đau khổ của tôi và ân hận của tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn không thể lường được cuộc đời có ngày phải sống trong cảnh lao tù khi đã bước vào tuổi 50.
Cũng không thể ngờ có ngày tôi và người hàng xóm gần nhà, từng một thời khăng khít lại chỉ vì một mâu thuẫn vụn vặt trong cuộc sống thường ngày mà một người nằm dưới mấy tấc đất, một người phải trả giá cho những tháng ngày trong trại giam.
Việc tôi viết thư chỉ vì mục đích có lời tạ tội chân thành nhất với vợ của anh Tuấn. Tôi không dám khơi lại quá khứ đau thương của cô và gia đình. Tôi càng không phải biện minh, giải thích cho hành vi tội ác của mình.
Tôi viết ra đây những lời thú tội từ đáy lòng trước vong linh anh Tuấn, với cô và gia đình, khi những mặc cảm tội lỗi cứ ám ảnh mãi trong tôi suốt những năm tháng đã qua và có lẽ đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng không quên được.
Mong ngày về là những ngày hạnh phúc Thời gian chấp hành án tù đối với tôi còn rất dài, còn trải qua rất nhiều chông gai, thử thách. Tuy nhiên, tôi cũng nhận thức được rằng, nếu cải tạo tốt, tôi sẽ được ân xá, ra tù trước thời hạn. Bên cạnh đó, tôi còn có gia đình đang chờ đợi bên ngoài. Vì thế, tôi phải nỗ lực cải tạo thật tốt để thực hiện mục tiêu trên. Tôi mong ngày về của mình sẽ là những ngày hạnh phúc. |