Nỗi đau đeo bám người đàn ông đến nay đã hai phần ba cuộc đời, khi mà toàn cơ thể ông nổi chi chít những u mụn thịt. Căn bệnh lạ khiến ông và các con sống trong sự khổ tâm, buồn tủi.
Niềm vui trong gang tay
Không khó khăn khi chúng tôi tìm đến ngôi nhà cấp bốn của gia đình ông Nguyễn Văn Thành (46 tuổi) ở bờ đê thôn Hồng Kỳ, xã Hoằng Phụ, huyện Hoằng Hóa (Thanh Hóa). Khi nói đến hoàn cảnh bi đát của gia đình ông Thành, người dân địa phương ai cũng biết rõ và thốt lên “tội nghiệp lắm”.
Căn nhà cấp 4 không quá rộng, đủ để mọi người trong nhà sinh hoạt, trú nắng mưa. Chiếc chiếu rách được trải trước hè, với bộ ấm chén đã hoen màu vàng.
Chắc lâu lắm gia đình ông chưa có người đến chơi, rót ly nước mời khách rồi ông Thành kể: Bốn tháng sau khi ông được sinh ra, toàn thân ông hiện những vết thâm trên da. Không lâu sau đó, những vết thâm nổi thành từng cục mụn thịt. Càng lớn lên thì những khối u thịt đó ngày càng phát triển to và nổi chi chít khắp người.
Ông Nguyễn Văn Thành với những cục u thịt nổi khắp người
Từ đó, ông sống trong sự chế giễu của người đời, châm chọc của lũ bạn ác ý…Ông đã không dám đi học vì sợ bạn dị nghị, xa lánh. Đêm ông thức nhiều hơn ngủ, ngày thì không ra ngoài, chỉ tủi phận một mình. Bệnh tật còn khiến chân ông bị teo lại, đi tập tễnh cao thấp.
“Các cụ nhà tôi sinh được cả thảy 6 anh chị nhưng chỉ một mình tôi mới bị căn bệnh quái ác này. Là con út lại bị bệnh nên trong nhà, bố mẹ các anh chị rất thương tôi. Thời đó nhà nghèo lắm, ăn còn không đủ huống gì chữa bệnh. Nhiều khi thấy mình vô nghĩa giữa gia đình quá” , ông Thành ngậm ngùi.
Người đàn ông này sống trong tự ti, buồn tủi. Đến trẻ nhỏ gặp cũng đã thét lên huống gì giao lưu với xã hội bên ngoài, ai nhìn vào cũng sợ. Từ tuổi thơ cho đến khi trưởng thành, ông Thành không có một người bạn thân.
"Cũng là con người đấy, nhưng là người sinh ra không được may mắn như bao người nên phải chịu thôi các chú à. Nghĩ lâu cũng chán, nghĩ mãi cũng không thay đổi được gì, nên tôi cứ sống cho chính mình, cho gia đình mình", ông Thành tâm sự.
Năm 1990, khi mọi người đã quen với sự tồn tại của ông, anh em làng xóm cũng đã ít lẩn tránh con người dị này. Qua mai mối thì chị Trương Thị Nhạn (ở cùng xóm), mồ côi từ nhỏ cũng đã đồng cảm với hoàn cảnh của ông nên đồng ý về làm vợ.
Năm 1993, ông Thành xin đi làm ở một nhà máy gạch gần nhà. Hăng hái làm việc để vượt lên khó khăn, nhưng cũng vì đi không vững nên ông trượt chân ngã vào máy cắt, lưỡi cưa sắc bén đã khiến chân phải của ông bị đứt lìa. Số phận khắc nghiệt khiến cuộc sống gia đình ông trở nên khó khăn hơn. Các thành viên trong nhà lúc nào cũng tồn tại ý nghĩ tự ti, mặc cảm về số phận mình nên ít có tiếng cười. Từ đó, ông chỉ sống lủi thủi trong nhà, cuộc sống mưu sinh trông cậy vào người vợ.
Nước mắt của những đứa con
Niềm vui ăn ủi duy nhất của gia đình lúc này là những đứa con, nhưng rồi một lần nữa, nó khiến tim ông như bị thắt lại. Vợ chồng ông có với nhau 4 người con, nghiệt ngã thay, có đến 3 đứa cũng mắc phải căn bệnh giống bố.
Cháu đầu Nguyễn Thị Nhàn (22 tuổi) lúc mới sinh ra cũng khỏe mạnh, bình thường như bao đứa trẻ khác. Nhưng đến khi lên lớp 6, một chân của Nhàn bắt đầu có dấu hiệu đau nhức. Thời gian sau, Nhàn đi tập tễnh giống bố mình lúc nhỏ. Không những thế, toàn thân Nhàn cũng nổi đầy mụn thịt.
Cảm giác đau buồn không gì tả nổi của người cha từng trải qua, giờ lại đổ sang cho cô con gái nhỏ. Là chị cả, Nhàn luôn có nghị lực để mọi người trong gia đình không phải buồn vì mình. Nhưng trong sâu thẳm đôi mắt đượm buồn của Nhàn vẫn ước ao được như các bạn cùng trang lứa vui đùa, xúng xính quần áo đẹp đi chơi.
Cháu Nguyễn Thị Nhi cũng mắc phải căn bệnh quái ác
Cuộc sống gia đình luôn bị cái nghèo, cái khó đeo bám, nhưng ông Thành cùng vợ đã rất cố gắng vay mượn để, cầu cứu tứ phương chữa trị cho Nhàn, từ các thầy lang chuyên bắt bệnh bốc thuốc, đi bệnh viện cấp tỉnh, ra cả Trung ương. Có nơi chẩn đoán Nhàn mắc bệnh lạ, nơi nói Nhàn bị u xơ thần kinh, chuyển dạng ác tính cao… Nhưng cho đến nay, căn bệnh quái dị đó vẫn đeo bám Nhàn. Hiện tại cô bé vẫn tự mình bắt xe Hà Nội chữa trị.
Căn bệnh dị quái cứ thế âm thầm xoáy sâu vào nỗi đau từng thành viên trong gia đình ông Thành. Đến em gái Nhàn là Nguyễn Thị Nhi (15 tuổi) cũng mắc bệnh chân khoèo. Sinh ra bụ bẫm, đáng yêu là thế nhưng đến lúc tập đi, cô bé luôn đứng không vững và ngã lăn ra nền nhà. Từ đó, chân trái em bị phình to, các khớp như đứt rời với nhau. Nhi chỉ theo học được đến lớp 10 rồi bỏ.
“Em đi lại khó khăn, đến lớp 10 thì trường ở xa, bạn bè còn trêu chọc. Thấy gia đình lại nghèo khó nên em không đi học nữa”, Nhi nói trong nước mắt.
Cậu con trai út cũng đang bắt đầu có triệu chứng như bố mình còn trẻ
Tiếp tục đến năm 2003, gia đình hạnh phúc khi sinh được cậu con trai Nguyễn Văn Bốn kháu khỉnh. Bốn lớn lên khỏe mạnh, nhanh nhẹn. nhưng niềm vui không biết được bao lâu nữa khi hiện tại, trên lưng, trước bụng và cổ của của cậu bé nổi đầy những vết thâm y như bố mình hồi nhỏ. “Cháu sợ mắc bệnh này rồi phải chữa chạy như chị Nhàn. Cháu không muốn phải nghỉ học”, cậu bé nói với giọng sợ hãi.
Rời căn nhà khi xế chiều, nhưng những ánh mắt đượm buồn của Nhàn, nước mắt của Nhi, cùng nét mặt hằn lên những vết nhăn của thời gian trên khuôn mặt ông Thành khiến chúng tôi không khỏi ngậm ngùi.