Từ lâu, Nghệ An được biết đến như là một điểm nóng về ma túy của cả nước. Chỉ vì không thắng được sức cám dỗ đồng tiền mà đã có rất nhiều gã trai Mông, trai Thái ở đây lao đầu vào con đường phạm tội, trở thành những “lái buôn tử thần” khét tiếng.
“Lăn” từ rừng vào... nhà đá
Tật nguyền từ nhỏ, Lữ Văn Thiệt (SN 1970, ở xã Châu Kim, huyện Quế Phong, tỉnh Nghệ An) gắn cuộc đời mình với chiếc xe lăn. Tất cả mọi sinh hoạt của hắn từ ăn, ngủ, đi lại đều phải nhờ vả người thân. Thế nhưng, với quyết tâm làm giàu bằng mọi giá, Thiệt đã lao đầu vào con đường tội lỗi. Khi đường dây ma túy do Thiệt cầm đầu bị bóc gỡ, rất nhiều người đã không khỏi ngạc nhiên về thân thế của hắn. Tuy có “thâm niên” trong giới buôn hàng trắng ở miền tây xứ Nghệ, nhưng ngoài chuyện bị tàn tật, hắn lại “một chữ bẻ đôi không biết”.
Lúc mới sinh, Thiệt cũng lành lặn, bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng chả hiểu vì mắc phải căn bệnh gì mà chân tay hắn cứ teo dần theo thời gian, trong khi đầu óc và mọi bộ phận khác trên cơ thể vẫn phát triển bình thường. Tuổi thơ của Thiệt quanh quẩn từ giường ngủ ra bậu cửa. Đến năm lên 10, chân hắn hoàn toàn mất cảm giác, chỉ còn lại đôi tay là có thể nhúc nhắc cử động được. Cuộc sống nơi núi rừng khốn khó, bố mẹ hắn bị cuốn vào nỗi lo cơm áo gạo tiền, thế nên cũng chả mấy quan tâm đến chuyện học hành của mấy đứa con. Thế cho nên từ nhỏ đến lớn, Thiệt chưa một ngày được đến trường.
Suốt phiên tòa, Lữ Văn Thiệt liên tục phải nhờ người chăm sóc
Châu Kim, quê Thiệt, lâu nay vẫn nổi tiếng là điểm nóng về tình trạng buôn bán ma túy của miền tây xứ Nghệ. Cơn lốc trắng càn quét qua vùng đất này khiến bao gia đình tan cửa, nát nhà, nhiều thanh niên trai tráng nghiện ngập, đi tù hoặc chết vì ma túy, vì nhiễm HIV/AIDS. Là một người tàn tật nhưng Thiệt không thoát khỏi vòng xoáy nghiệt ngã ấy. “Nhàn vi cư bất thiện”, suốt ngày đánh vật với cái xe lăn, nhiều lúc buồn chán nên Thiệt tìm đến ma túy để giải khuây. Sau vài lần “thử cho biết”, hắn nghiện thật. Để có tiền hút hít, Thiệt mua heroin về bán lẻ cho các con nghiện trong vùng.
Để ngụy trang cho việc làm ăn bất chính của mình, Thiệt thuê người xây cho mình một ki ốt, dùng để bán hàng tạp hóa, phía sau thông ra vườn. Hàng ngày, Thiệt cử người canh gác phía trước, vừa là để “đón tiếp khách hàng”, vừa để báo động khi có biến. Mỗi khi các con nghiện đến mua heroin, người của Thiệt sẽ đưa vào trong nhà. Tất cả quá trình mua bán và sử dụng đều diễn ra vào ban đêm. Đồng thời, để chiều lòng khách và tránh cho các “thượng đế” của mình bị bắt khi mang hàng trên đường, Thiệt còn thường tổ chức cho họ sử dụng ngay trong vườn nhà mình, với sự canh phòng cẩn mật của đám đàn em.
Tuy một chữ bẻ đôi không biết nhưng Lữ Văn Thiệt có khả năng tính tiền siêu hạng. Bất cứ khách hàng giao dịch số lượng nhiều hay ít, trích phần trăm hoa hồng bao nhiêu, Thiệt đều có thể tính nhẩm trong đầu, kết quả không hề sai một con số. Ngoài ra, hắn còn có biệt tài là sờ tiền cũng có thể biết được mệnh giá. Thế nên, trong giới buôn hàng trắng ở miền tây xứ Nghệ, Thiệt còn có biệt danh là Thiệt “Chim cú”, hay Thiệt “La què”.
Do bị dị tật bẩm sinh, việc đi lại khó khăn nên Thiệt chủ yếu điều hành việc nhập và bán hàng qua điện thoại. Bên cạnh đó, Thiệt còn có sự trợ giúp đắc lực của cô cháu ruột là Lữ Thị Hồng. Điều đáng nói là Hồng cũng tàn tật, cũng “lăn lê bò toài”, đánh bạn với xe lăn và cũng đã hai lần phải hầu Tòa về tội mua bán trái phép chất ma túy. Theo thời gian, tụ điểm buôn bán ma túy của chú cháu Thiệt và Hồng dần trở thành “bãi đáp” lý tưởng cho các con nghiện, gây ảnh hưởng không nhỏ đến tình hình an ninh trật tự trên địa bàn và gây bức xúc trong nhân dân.
Lưới trời lộng lộng, cuối cùng hành vi phạm tội của chú cháu Thiệt cũng phải trả giá. Thiệt và Hồng bị bắt quả tang khi đang bán và tổ chức sử dụng ma túy cho các con nghiện. Ít lâu sau, TAND huyện Quế Phong đưa Lữ Văn Thiệt ra xét xử. Hôm đó, Thiệt ra tòa bằng cáng. Khuôn mặt hắn bợt bạt thiếu sinh khí, chân tay co quắp. Mỗi khi trả lời câu hỏi của HĐXX, Thiệt phải lấy hơi, rướn sức rất khó nhọc. Sau cùng, lực lượng cảnh sát hỗ trợ tư pháp phải bế Thiệt đặt nằm lên tấm phản phía trước vành móng ngựa.
Sau khi xem xét, HĐXX đã tuyên phạt Lữ Văn Thiệt 9 năm tù. Trước đó, Thiệt cũng đã bị TAND tỉnh Nghệ An tuyên 11 năm tù với tội danh “Mua bán trái phép chất ma túy” trong một vụ án khác. Như vậy, tổng hợp hình phạt mà Thiệt phải trả giá cho những tội lỗi của mình là 20 năm tù.
Kết buồn của trùm ma túy thành Vinh
Cũng buôn bán ma túy, rồi bị bắt, rồi ra tòa bằng... xe lăn, nhưng Trần Tuấn Anh (SN 1981, ở phường Quang Trung, TP. Vinh, Nghệ An) khác Lữ Văn Thiệt ở chỗ, hắn không phải tật nguyền từ nhỏ mà do chích hút rồi nhiễm HIV, sức khỏe suy giảm.
Được sinh ra trong một gia đình khá giả, nên ngay từ khi còn nhỏ Tuấn Anh đã nổi tiếng về độ chịu chơi. Học hết lớp 9 hắn bỏ, chính thức gia nhập vào đám choai choai suốt ngày lêu lổng ở thành Vinh. Chỉ một thời gian ngắn sau khi gia nhập vào “thế giới giang hồ”, Tuấn Anh bắt đầu đổ đời vào ma túy.
Trần Tuấn Anh (người ở giữa, nằm xe lăn) ra tòa trong tình trạng sức khỏe suy kiệt
Để có tiền hút hít, Tuấn Anh nhận xách ma túy đi bán thuê cho một số đầu nậu ở Nghệ An. Chỉ trong vòng vài năm, hắn đã 3 lần bị bắt và phải đứng trước vành móng ngựa với tổng hình phạt lên đến 12 năm tù. Đồng thời, trong quãng thời gian hiếm hoi được sống tự do ở ngoài, Tuấn Anh cũng kịp “sắm” cho mình con vi rút HIV. Đó là hậu quả của những lần chơi chung kim tiêm cùng bạn nghiện.
Sau khi mãn hạn trở về, đáng lẽ hắn phải biết tu tâm dưỡng tính để hoàn lương, nhưng hắn vẫn tiếp tục “ngựa quen đường cũ”. Trong một lần đi sang Thái Lan chữa bệnh AIDS, khi qua Lào, hắn đã kết thân với một người đàn ông tên Mập. Qua tìm hiểu, hắn biết Mập là một trùm ma túy ở đất Lào. Trong lúc đang cần tiền, Tuấn Anh liền bắt tay với Mập để vận chuyển “hàng trắng” về Việt Nam tiêu thụ.
Vài chuyến đầu trót lọt, số tiền lợi nhuận thu được quá lớn khiến Tuấn Anh lóa mắt. Hắn quyết định mở rộng địa bàn vào phía nam, và cụ thể là TP. Hồ Chí Minh. Trong những chuyến đi “thị sát thị trường” ở phía nam, Tuấn Anh vô tình gặp Nguyễn Thị Hương (SN 1984, quê ở Kiên Giang, tạm trú tại phường Phú Thọ Hòa, quận Tân Bình, TP Hồ Chí Minh), một người đàn bà cũng từng có quá khứ lầm bụi. “Trai tứ chiếng” gặp “gái giang hồ”, họ nhanh chóng quấn vào nhau. Để tiện cho mọi bề, Tuấn Anh và Hương thuê nhà và sống như một cặp vợ chồng. Đó cũng là nơi Tuấn Anh dùng để phân phối hàng cho các quận của Sài thành.
Mỗi khi nắm được số lượng, chủng loại cần mua của khách hàng, Tuấn Anh lại bắn tin sang Lào cho Mập chuẩn bị. Sau đó, hắn thường tự mình vượt biên sang nước bạn giao dịch rồi mang hàng trở về Việt Nam theo đường tiểu ngạch. Cứ chuyến sau nhiều hơn chuyến trước, đường dây của Tuấn Anh ngày càng lớn, vươn cái vòi bạch tuộc ra khắp các tỉnh thành. Có những đợt chỉ trong vài ngày, Tuấn Anh đã mua của Mập đến 4.615,9 gam ma tuý tổng hợp dạng đá với hàng nghìn viên thuốc Lắc có in hình vương miện. Toàn bộ số hàng đó, hắn đưa về cất giấu tại căn hộ 423, chung cư A5, phường Quang Trung, thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An.
Các đối tượng trong đường dây ma túy của Tuấn Anh
Do buôn bán, hoạt động trong thế giới ngầm, giao dịch với toàn những đối tượng “số má” nên Tuấn Anh đã tự trang bị cho mình 2 khẩu súng ngắn, một khẩu Ru Lô và một khẩu K54 cùng hàng trăm viên đạn. Không những thế, hắn còn sắm thêm cả lựu đạn để phòng khi có biến. Khi đi giao dịch ở bất cứ đâu, với bất cứ đối tượng nào, hắn cũng dắt theo ngần ấy vũ khí để phòng thân.
Một lần trên đường từ Nghệ An vào Đà Nẵng để thực hiện giao dịch với Mập thì Tuấn Anh bị lực lượng Công an tỉnh Quảng Trị chặn bắt. Hắn quyết tâm chống trả đến cùng. Đến khi biết không thể nào chạy thoát, hắn đã kê súng vào đầu định tự sát. Thế nhưng, hành động của hắn đã bị các chiến sỹ công an kịp thời ngăn chặn. Qua khám xét, lực lượng chức năng phát hiện trên xe ô tô của hắn có chứa hơn 1kg ma tuý đá, 162 viên ma tuý tổng hợp, một khẩu súng K59 (4 viên đạn), một súng Colt quay tự chế (10 viên đạn). Mở rộng điều tra, cơ quan chức năng đã thu giữ thêm 1.009 gram tiền chất ma túy; 4.675,69 gram ma túy tổng hợp dạng đá; 5.210 viên ma túy tổng hợp dạng viên nén …
Ngày TAND tỉnh Quảng Trị đưa Trần Tuấn Anh ra xét xử, hắn phải nhờ người đẩy xe lăn đưa đến sau vành móng ngựa. Do nghiện lâu năm, lại mắc bệnh AIDS nên hắn hầu như chỉ còn da bọc xương, gương mệt mỏi, mắt trắng dã, thỉnh thoảng lại trợn ngược lên giống như người đang hấp hối.
Với những tội lỗi của mình đã gây ra, Trần Tuấn Anh đã bị Tòa tuyên phạt mức án chung thân về tội “Mua bán trái phép chất ma túy”; 3 năm tù về tội “Tàng trữ, sử dụng trái phép vũ khí quân dụng”, 2 năm tù về tội “Chống người thi hành công vụ”, tổng hợp hình phạt là chung thân...
Cũng giống như Lữ Văn Thiệt, khi nghe tòa tuyên án, Trần Tuấn Anh thực sự suy sụp. Khuôn mặt hắn tự dưng co rúm, ánh mắt lộ vẻ hoang mang tột độ. Người nhà của hắn đã phải rất vất vả trong việc đưa hắn ra xe bít bùng để trở lại trại giam. Thiết nghĩ, với tình trạng sức khỏe như thế, thật khó nghĩ rằng những “lái buôn từ thần” như Thiệt, như Tuấn Anh sẽ sống để “bóc hết ngần ấy cuốn lịch”. Âu đó cũng là cái kết cho những kẻ muốn lợi dụng hoàn cảnh tàn tật, ốm đau của mình để phạm tội. Pháp luật thượng tôn, bất cứ tội lỗi nào cuối cùng cũng sẽ bị trừng trị.