Có nhiều cách để giải vận đen, trong đó hai cách phổ biến nhất là ăn thịt chó, và bệnh hoạn hơn là “rửa” bằng trinh tiết gái tơ.
Trong loạt bài viết này, quý vị độc giả sẽ biết được những câu chuyện còn trong bóng tối của vấn nạn mua, bán trinh thiếu nữ để “xả xui”. Và có cả những kẻ coi chuyện đi mua trinh thiếu nữ là một thú vui hết sức bệnh hoạn.
'Ai mua trinh, em bán trinh cho'
Cô là con gái Hà Nội tên Nguyệt Thương, năm nay 18 tuổi. Nói đến địa vị gia đình, nhiều người phải sửng sốt. Bố và anh trai đều trong ngành công an. Tôi đã cất công điều tra, xác tín việc này thì phát hiện cô không hề nói dối. Thương là dân nghiện “đá”. Tôi không biết cô gái bập vào ma tuý từ khi nào nhưng nhìn vẻ bên ngoài đài các, kiêu sa ấy, ít ai biết đó là một con nghiện “đá”.
Ngày ngày, Thương vẫn váy ngắn, guốc cao, da trắng, môi đỏ như gấc chín. Tôi quen Thương hết sức tình cờ trên mạng xã hội. Ấn tượng ban đầu thực sự là sốc khi cô tuyên bố rằng: Em muốn bán trinh.
Trinh là cái gì vậy? Theo cách giải thích khoa học thì nó chỉ là cái màng mỏng sở hữu của phụ nữ. Mỏng đến nỗi chỉ chạm nhẹ vào cũng có thể rách. Nhưng tại sao cái màng mỏng ấy lại bán được? Và bán thì ai mua? Những câu hỏi kiểu như vậy trong cái thời đại này thường bị xem là ngây ngô. Trên cơ thể con người, cái gì người ta cũng có thể đem bán, bán máu, bán thận, bán tóc... thì cũng có thể bán cái màng trinh. Xưa, người ta trọng trinh tiết. Đêm tân hôn, bà mẹ còn dặn con trai đặt cái khăn trắng dưới đứa con dâu xem nó còn trinh trắng hay đã mất rồi. Nay người ta lại đem rao bán nó.
Thương là cô gái hiện đại, hiện đại quá mức bình thường. Cho nên những gì thuộc về công, dung, ngôn, hạnh Thương đều cho là lễ giáo phong kiến mông muội. Thương rao bán trinh, đính kèm thêm mấy từ “giá cả thoả thuận” khiến đám người trên thế giới mạng nhao nhao. Họ xôn xao bàn tán, bình phẩm, ngã giá... Thương nói với cái giọng bất cần: “Em tiếc là mình có mỗi một cái, chứ có nhiều em khuyến mại cho các anh luôn”. Biết Thương 18 tuổi, có người bảo “18 tuổi thì còn đếch gì nữa mà bán. Có khi nó bán cái giả cũng nên”. Thương bĩu môi dài thườn thượt nhắn lại: “Đây chơi đẹp nhá. Tin nhau thì bơi vào, còn không thì lượn cho nước nó trong”.
Tối hôm Thương lên bar nhảy múa như lên đồng, tôi hỏi chuyện, Thương khoe: “Có thằng trả giá cái màng trinh của em 15 triệu rồi. Em thấy hợp lý nhưng chưa liên lạc cho hắn gì cả. Cứ để xem có ai trả hơn không”. Tôi tò mò: “Ai thế?”. Thương lắc lư đôi chân dài miên man, cợt nhả: “Ai chờ mai mới nói”. Vài bữa không thấy động tĩnh gì, Thương lại lên mạng xã hội, treo một trạng thái sốc hơn: “Cần bán gấp màng trinh. Gái 18, chưa quan hệ lần nào. Cao 1m65, nặng 50kg. Giá 20 triệu đồng. Miễn mặc cả”. Dĩ nhiên, trang cá nhân của Thương sốt xình xịch. Có người cao đạo mắng chửi sa sả. Có kẻ thì lả lơi, chọc ghẹo rồi quẳng một câu bông đùa hay một cái giá quạ: “25 triệu anh cũng mua” hoặc “trông em thế này thì chắc gì còn trinh mà bán” hoặc nữa “chắc em này là cave…”.
Chẳng cần giải thích mất thời gian, hôm sau, Thương chụp nguyên cái lưng trần trắng nõn tung lên mạng và bảo: “Nếu được mười nghìn lượt like, em cho các anh xem có thật là em còn trinh hay đã mất”. Thương nói để câu kéo dân mạng chứ thực ra cô ta chẳng dại. Tôi bảo Thương: “Tưởng em làm thật”. Thương ngúng nguẩy: “Thóc đâu mà đãi gà rừng, hả anh”. Lâu, không thấy Thương nhắc chuyện cô muốn bán trinh. Tôi điện thoại hỏi, cô gái nói: “Anh có mua không, không mua, anh sốt sắng làm gì. Em còn đang xem xét. Nếu mà có nhiều cái màng trinh như thế này thì giàu to, anh ạ”, Thương nói rồi phá lên cười.
"Đại gia" giấu mặt
Gã là giám đốc của một công ty cổ phần thiết bị y tế. Gia đình gã giàu nứt đố đổ vách. Vợ gã đẹp, con gã ngoan, trên dưới có kẻ hầu người hạ chẳng thiếu thứ gì. Một hôm, gã gọi tôi rủ cùng đi câu cá ở ngoại thành. Gã dốc bầu tâm sự: “Mấy bữa nay công việc không được suôn sẻ, đau đầu quá chú mày ạ. Muốn tìm chỗ “xả xui” mà nghe chừng khó quá”.
Tôi hiểu ý gã đang định nói điều gì, toan hỏi dồn nhưng lại thôi. Gã thì vẫn cứ rào trước đón sau: “Chú nghĩ là con gái còn trinh có giải vận xui được không?”. Tôi lắc đầu: “Em không biết. Mà sao anh hỏi chuyện ấy?”. “Vì chuyện này hôm nay anh mới gọi chú đi câu, anh em mình nói chuyện. Chẳng là anh đang có nhu cầu…”, gã thành thật.
Bất chợt khi nghe gã nói, tôi nghĩ đến Thương và câu chuyện cô nàng đang rao bán gấp trinh tiết. Sao lại trùng hợp lạ lùng đến vậy? Trong có vài ngày ngắn ngủi tôi gặp cả kẻ muốn mua, lẫn người muốn bán. Tôi toan mang câu chuyện ấy ra kể với gã nhưng nghĩ lại thấy không nên. Gã bảo: “Anh đi xem, thầy bảo năm nay kinh doanh không thuận lợi. Cuối tháng này lại có cái hạn nặng. Mấy đứa em mách, ngủ với gái trinh thì đỏ lắm. Mà anh thì ngoại tứ tuần rồi, quen sao được cái thứ ấy. Chú thân cận với anh, lại đi nhiều, biết lắm, thấy chỗ nào thì mách nước cho anh. Nói thật là anh cũng chỉ còn biết nhờ chú”.
Gã cứ lải nhải còn tôi thì không thôi hoài nghi về cái sự trùng hợp. Biết gã từ lâu nhưng nghe gã nói chuyện muốn được ngủ với gái trinh thực lòng tôi rất sốc. Đằng sau cái lớp áo hào nhoáng, lịch lãm của một vị giám đốc giàu có là bộ mặt của kẻ bệnh hoạn. Trước khi nói với tôi điều này, gã từng lên các trang web đen để tìm kiếm mối hàng, từng đăng tin tuyển dụng nhân viên trẻ để gạ gẫm. Gã sống sượng giả tìm nhân viên làm bán thời gian để kiếm sinh viên làm thêm. Tìm hiểu hoàn cảnh để mua bằng được cái màng trinh với giá vài triệu đồng. Thế nhưng, suốt mấy tháng ròng gã vẫn chưa thực hiện được.
Tôi liên tục lắc đầu từ chối khi gã đặt vấn đề. Gã trách: “Chú giúp anh, anh không để cho chú thiệt đâu. Chưa gì chú đã vội từ chối”. Gã không hài long lắm khi không nhận được sự nhiệt tình nhưng gã vẫn dặn dò lúc chia tay: “Anh đợi điện thoại của chú đấy”.
Chuyện của gã giám đốc làm tôi suy nghĩ. Con bé Thương đang cần bán gấp trinh tiết của nó. Gã giám đốc giàu có thì đang cần mua. Tôi là thằng viết báo trung gian đứng giữa. Nghĩ đi nghĩ lại, cái thương vụ bệnh hoạn này tôi không tham gia được. Nhưng không hiểu sao tôi cứ bị thôi thúc bởi những câu nói của cả hai bên. Bữa nọ, tôi bốc máy gọi cho gã, vừa nghe máy, gã đã hớn hở: “Chuyện hôm trước anh nhờ chú nay anh lo được rồi. Gái 18 chú ạ. Cao tuổi nhưng miễn còn trinh là được rồi. Việc này chỉ có anh và chú biết, chú kín kín giúp anh nhé”. Tôi chưa kịp nói câu nào gã đã cúp máy. Thôi mặc xác gã, tôi nghĩ mình không có bổn phận lo lắng cho sự sa đọa ấy. Gã là người có tiền. Người có tiền họ muốn làm gì chẳng được. Mua trinh thiếu nữ chỉ là một việc rất nhỏ thôi.
Chưa hết băn khoăn với việc của gã nhà giàu thì Thương nhắn tin: “Em đã tìm được người mua trinh rồi. Được giá nên em bán”. Lại một sự trùng hợp đến ngỡ ngàng. Tuyệt nhiên, lúc ấy tôi không hề nghĩ rằng phía sau chuyện mua, bán “cái ngàn vàng” lại có sự trùng hợp đến khó tin. Chỉ biết thốt lên rằng, trái đất tròn và nhỏ quá.
Đấu giá màng trinh?
Phải lâu sau tôi mới biết rằng, người bỏ tiền mua trinh tiết của Thương chính là gã giám đốc giàu có mà tôi quen biết. Và cũng từ đây, càng kinh hoàng hơn khi tôi tận tai nghe câu chuyện “đấu giá” cái màng trinh một mất một còn trên mạng. Sự thật thế nào, chúng tôi sẽ kể lại chi tiết trong bài viết sau.
Mời bạn đọc kỳ 2 - Cuộc “đấu giá” trinh tiết bệnh hoạn của những ông chủ giàu có