Cuộc sống của cựu Đại úy Công an sau 10 năm bị chồng tạt axit
Đời sống - Ngày đăng : 06:15, 19/07/2016
Ca axit của người chồng làm tổn hại 90% cơ thể chị, mắt bên trái và 2 vành tai bị hỏng hoàn toàn. Những tưởng những điều đó sẽ đánh gục chị. Nhưng bằng nghị lực tuyệt vời, chị đã vượt qua tất cả, để vươn lên và sống cuộc sống vui vẻ bên 2 đứa con nhỏ.
10 năm vật lộn với hàng trăm ca phẫu thuật
Chúng tôi tìm đến nhà của chị Nguyễn Việt Hoa Trinh, cựu Đại úy Cảnh sát quản lý hành chính Công an tỉnh Vĩnh Long (37, tuổi hiện ngụ xã Phước Hậu, huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long), đồng thời cũng là nạn nhân trong vụ bị chồng tạt axit gây chấn động dư luận nhiều năm về trước.
Trước mặt chúng tôi là người phụ nữ có khuôn mặt biến dạng vì bị chất axit tàn phá. Tuy nhiên, thái độ niềm nở và nụ cười luôn thường trực trên môi của chị, khiến phút xa lạ ban đầu dần tan biến.
Chân dung chị Trinh trước khi xảy ra biến cố.
Theo lời chị, mọi việc diễn ra đã lâu (năm 2006) và cũng không có gì vui vẻ để nhắc đến. Tuy nhiên, những khó khăn mà chị phải trải qua trong thời gian đó vẫn in sâu trong tâm trí của chị. Sau tai nạn, chị phải vật lộn với hàng trăm ca phẫu thuật phục hồi chức năng. Chất axit tàn phá gần 90% cơ thể, mắt trái bị hỏng hoàn toàn, thị lực mắt phải chỉ còn 8/10, bên cạnh đó 2 vành tai cũng bị hỏng.
Chị hồi tưởng: “Lúc mới nhập viện tôi không nghĩ mình còn sống sót vì vết thương trên người quá nặng. Tuy vậy tôi không hề có chút suy nghĩ bi quan nào, mà phải cố nỗ lực để giành lấy sự sống. Đến khi các bác sỹ bảo là không nguy hiểm đến tính mạng, tôi mới thấy mình may mắn hơn nhiều so với những người cùng cảnh ngộ”.
Hơn 2 tháng ở bệnh viện là khoảng thời gian chị phải đấu tranh với chính mình. Từ một người xinh đẹp bỗng chốc trở nên xấu xí, đối với một người phụ nữ đó là điều khó ai chấp nhận được. Nhưng với chị, bấy nhiêu là chưa đủ để đánh gục ý chí của mình. Từng phút, từng ngày chị tự nhủ phải vượt qua hết tất cả, đầu tiên là phải tiếp tục sống, sau đó dần quen với tình cảnh hiện tại.
Trước khi sự việc xảy ra, người chồng hăm dọa sẽ cho chị thân tàn ma dại, để không dám ra đường tiếp xúc với ai. Và rồi lời hăm dọa đó trở thành sự thật. “Nhưng anh ấy đã nhầm, tôi vẫn sống, vẫn vui vẻ giao tiếp với tất cả mọi người. Điều đó để chứng minh tôi không làm gì sai, và không phải sợ tiếng đời xầm xì bàn tán”, chị nói với vẻ cương quyết.
Vì thế hiện tại chị vẫn sống vui vẻ, không hề ngại tiếp xúc với bất kỳ người nào. Trong khoảng thời gian 2 năm trở lại đây, chị tham gia câu lạc bộ cầu lông ở địa phương. Hầu như ngày nào chị cũng ra sân luyện tập thể thao để rèn luyện sức khỏe. Ban đầu, chị cũng thấy mặc cảm về gương mặt của mình, bên cạnh đó nhiều người cũng ngại tiếp xúc với chị. “Không phải họ kỳ thị gì, chỉ vì thấy tôi như vậy sợ rằng sẽ làm tôi tự ái, nên mọi người ít tiếp xúc trò truyện. Phải mất hơn một tháng tôi mới làm quen dần và có khá nhiều bạn bè thân thiết ở đó”, chị Trinh cho biết.
Sống vui là vì tương lai con trẻ
Sau nhiều ngày nằm viện, chị trở về nhà. Nỗi đau đớn đầu tiên mà chị Trinh nhận được là 2 người con không nhìn ra đó là mẹ mình, ngược lại còn hoảng hốt trước dung mạo của người phụ nữ trước mặt. Tuy nhiên, khi được ông bà ngoại cho biết đó là mẹ, các con chị òa khóc nức nở và chạy lại ôm chầm lấy.
Dần dà các con cũng chị cũng dần quen với gương mặt của mẹ mình. Điều làm chị vui mừng khôn xiết là 2 đứa con không lấy làm mặc cảm về gương mặt của mẹ mỗi khi bạn bè hỏi đến. “Ngày nào 2 đứa nó cũng bảo tôi đến trường đón, vì tôi đi lại khó khăn nên chỉ khi nào ông bà ngoại bận không đi được, tôi mới tự mình đi đón con về. Những khi tôi không đi được, là y như rằng vừa về đến cửa 2 đứa lại chí chóe... mẹ ơi, mẹ ơi”, chị Trinh tươi cười nói.
Công việc nuôi gà giúp chị Trinh có thêm thu nhập để lo cho con
Theo lời chị, các con trẻ là động lực lớn nhất để chị cố vượt qua thời điểm tưởng chừng như không thể. Chị nghĩ, cha các em phải chịu sự chế tài của pháp luật về hành vi mà anh đã gây ra. Nếu chị buông xuôi nghĩ quẩn, ai sẽ là người lo lắng cho 2 con trong quãng thời gian còn lại.
Hiểu được tấm lòng của mẹ, 2 em Phan Nguyễn Huỳnh Anh (SN 2001, đang học lớp 10) và Phan Anh Khôi (SN 2003, học lớp 8) luôn ra sức học hành, và luôn vâng lời chị. Từ thuở Anh và Khôi còn nhỏ chị không hề giấu chuyện của cha mẹ mà kể hết cho các con nghe. Biết rằng chồng là người làm sai, nhưng chị không một lời oán trách và luôn truyền tải ý nghĩ đó cho các con, không để chúng có ý nghĩ không tốt về cha mình.
Dẫu vậy các con chị không một lần đến thăm người cha trong suốt 10 năm dài thụ án (người chồng chịu án 19 năm tù giam). Lớn hơn một chút, chị Trinh còn bảo 2 đứa con nên đến thăm cha, nhưng 2 em vẫn không đồng ý.
Hiện tại, sau khi sự việc diễn ra, chị cùng 2 con đã dọn về ở hẳn nơi nhà cha mẹ ruột. Mặc dù còn khó khăn trong vấn đề điều khiển 2 tay, nhưng chị vẫn cố gắng tìm công việc để kiếm thêm thu nhập chăm lo việc học cho 2 con. Chị đang nuôi hơn 100 con gà kiểng, công việc này cũng mang lại chút thu nhập cho chị. Ngoài ra, những lúc rảnh rỗi chị còn tập thêu tranh, đan len để giết thời gian.
Chị bảo không muốn nghỉ tay một phút nào, như thế sẽ làm chị vô cùng chán nản. Với lại di chứng của vết thương vẫn chưa dứt, gây đau nhức liên tục, nên mỗi khi làm việc sẽ làm chị quên đi phần nào.
Chị Trinh cho biết thêm, cuộc hôn nhân của chị và người chồng có nhiều điều không như mong muốn. Trong quá trình ly thân, nhiều lần người chồng gợi ý hòa hợp nhưng cảm thấy khó có thể tiếp tục chung sống trong cùng một mái nhà nên chị nhất quyết cự tuyệt. Không được như mong muốn người chồng nhiều lần đe dọa dùng xe tải tông chết cả 3 mẹ con chị. Linh cảm có điều không may, chị đã đi chụp sẵn một vài tấm ảnh để phòng khi có biến cố xảy đến, còn có ảnh để mà dùng.
Cuối buổi trò chuyện chị Trinh chia sẻ: “Thời gian trôi qua đã lâu, đáng lý ra tôi cũng không muốn nhắc lại. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian nằm viện tôi thấy nhiều người cùng chung cảnh ngộ như mình. Hầu như tất cả đều có tư tưởng buông xuôi, có nhiều ý nghĩ bi quan. Tôi mong muốn chia sẻ hoàn cảnh của mình để mọi người biết, và mong rằng những ai có hoàn cảnh giống mình cố gắng vượt qua khó khăn để vươn lên mà sống vui, sống khỏe”.
Tấm gương đáng học tập Trao đổi với PV, ông Nguyễn Thanh Phúc, Chủ tịch UBND xã Phước Hậu cho biết: “Vụ việc chị Trinh bị chồng tạt axit nhiều năm về trước là có thật. Theo tôi được biết, hiện tại chị Trinh đã vượt qua những khó khăn và có quan hệ rất tốt với những người xung quanh. Nghị lực vươn lên của chị là điều đáng trân trọng, không phải ai cũng đủ can đảm làm được. Có thể nói, chị là tấm gương để những người có hoàn cảnh tương tự noi theo”. |