Những vụ án hy hữu ở miền Tây xứ Nghệ
Hồ sơ vụ án - Ngày đăng : 07:27, 16/01/2018
Để có tiền chích hút, nhiều kẻ trong số đó sẵn sàng lao vào con đường phạm tội, từ phá rừng, trộm cắp đến…. ôm súng cướp ngân hàng.
Tự tử vì sợ đi tù và xấu hổ!
Ở bản Pà Cá, xã Mường Nọc, huyện Quế Phong, nhắc đến Lương Văn Nguyên (người dân tộc Thái, SN 1976), hầu như ai cũng lắc đầu ngán ngẩm. Nguyên nghiện, từ khi mới ngoài 20 tuổi. Tính đến giờ, thâm niên “ôm bàn đèn” của gã cũng tròm trèm hai thập kỷ. Ngần ấy năm hút xách thì đến tỷ phú, đại gia cũng thành ăn mày, huống hồ một gã nghèo kiết xác từ tấm bé như Nguyên. Nhà nghèo, vừa hết lớp 6, gã bỏ học.
Lương Văn Nguyên: “Bị cáo tự tử là vì sợ đi tù và... xấu hổ”
Ở quê, những kẻ vô công rồi nghề như Nguyên thì niềm vui duy nhất là tụ tập, rượu chè, đàn đúm. Để có tiền, gã làm thuê đủ việc, từ trèo rừng lấy phong lan đến phụ hồ, xách vữa. Thấc lên chút nữa, gã cùng mấy đứa bạn chui vào rừng làm… lâm tặc. Ngày chui rúc rừng rú tìm cây, đêm lán trại buồn hiu hắt, gã bập vào ma túy như một định mệnh đắng cay.
Ngày tháng chảy trôi, cuộc đời Nguyên chìm trong khói thuốc. Thế nhưng, người ta nói rằng, “ăn của rừng rưng rưng nước mắt”. Chỉ một thời gian sau, Nguyên tự nhận thấy sức khỏe của mình suy kiệt. Gã thường xuyên bị đau ngực, miệng ho rũ rượi, mặt và toàn thân nổi mụn. Nhiều khi tiền công chặt gỗ, phá rừng cũng chả đủ vài cữ thuốc. Mà không thuốc thì không vác được rìu, không "lái" được cưa, thế là gã bỏ rừng về nhà bám váy mẹ.
Để có tiền chích hút, Nguyên lao vào đường trộm cắp. “Gà què ăn quẩn cối xay”, thỉnh thoảng rình lúc bố mẹ vắng nhà, gã lại “tiện tay” xách con gà, bao gạo của gia đình mang đi đắp đổi “cơm đen”, “hàng trắng”. Thế nhưng, nhà nghèo, chỉ mới vài lần “tiện tay”, gã đã khiến trong nhà chả còn vật dụng nào đáng giá. Từ đó, gã bắt đầu đi chôm chỉa của bà con, hàng xóm. Một đồn năm, năm đồn mười, cái tin thằng “Nguyên nghiện” hành nghề “đạo chích” chả mấy chốc mà vang xa khắp bản. Cứ nhác thấy bóng gã là gia đình nào cũng tâm tâm, niệm niệm đề phòng.
Một lần không chống lại được cơn nghiện hành hạ, Nguyên vác dao và bao tải lên khu vực đồi Pù Lão (bản Pà Cá, xã Mường Nọc, Quế Phong, Nghệ An). Tại đó, gã phát hiện thấy con trâu của gia đình bà Lữ Thị Hải (ở bản Na Pú, xã Mường Nọc) đang ăn cỏ. Gã liền lùa trâu vào trong hẻm núi, dùng dao tấn công cho đến chết rồi chặt một chân sau cho vào bao tải dứa mang về.
Trên đường mang thịt trâu xuống thị trấn Kim Sơn để bán, Nguyên bị tổ công tác của Ban công an thị trấn Kim Sơn chặn bắt. Thấy vậy, Nguyên bỏ cả xe đạp và thịt rồi chạy trốn vào rừng. Do đã có kinh nghiệm nhiều năm sống ở rừng nên việc truy bắt gã gặp rất nhiều khó khăn. Phải mấy ngày sau, lực lượng chức năng mới phát hiện ra Nguyên, khi gã mò xuống suối lấy nước. Bị phát hiện, Nguyên bỏ chạy lên đồi. Vòng vây dần siết lại. Biết không thể thoát, Nguyên liền rút rao trong người ra rồi tự cứa vào cổ mình để tự vẫn. Ngay sau đó, gã được các lực lượng chức năng đưa đi cấp cứu tại bệnh viện Quế Phong. Gã thoát chết trong gang tấc...
Ít lâu sau, TAND huyện Quế Phong, Nghệ An đã đưa Lương Văn Nguyên ra xét xử. Lý giải về việc tự tử, Nguyên khai rằng: “Tại vì bị cáo nghĩ nếu bị bắt, sẽ phải đi ở tù cả đời. Như thế thì “mất mặt” với hàng xóm láng giềng, mất mặt với dân bản quá! Với lại, những ngày trốn ở trên rừng, bị cáo thấy mình đã không giúp đỡ được vợ con mà lại còn làm khổ họ, nên bị cáo mới quyết tìm đến cái chết. Chết là hết mà...”. Triết lý là vậy, nhưng khi vị chủ tọa phiên tòa hỏi, "biết xấu hổ với làng xóm, biết nghĩ đến vợ con, sao bị cáo không quyết tâm cai nghiện để làm lại cuộc đời?" thì gã chỉ im lặng cúi đầu.
Khi được nói lời sau cùng trước khi Tòa nghị án, Nguyên ngước nhìn HĐXX rồi quay xuống phía hội trường nói với tất cả những người tham dự, đại ý rằng: “Bị cáo biết mình sai rồi. Cũng chỉ vì ma túy mà bị cáo đã đánh mất mọi thứ, trở thành gánh nặng cho gia đình, cho vợ con. Thế nên, chỉ mong các anh chị, các bạn ngồi đây cố gắng làm người có ích, đừng tàn phá cuộc đời bằng ma túy như tôi!”. Sau khi xem xét, HĐXX đã tuyên phạt Lương Văn Nguyên 2 năm tù. Bản án đó không phải quá dài, hy vọng rằng, với chút lương tri còn lại, sau này gã sẽ biết đứng lên làm lại cuộc đời.
Vác súng vào ngân hàng cướp... 200 ngàn đồng
Cũng “đồng hương” Mường Nọc, cũng “nghiện oặt”, cũng từng một thời làm lâm tặc như Nguyên, nhưng cuộc đời Quang Văn Thao (SN 1989, người dân tộc Thái, trú ở bản Đỏn Chám, xã Mường Nọc, huyện Quế Phong, Nghệ An) lại có một kết buồn thảm hơn nhiều. Quang nghiện, từ khi 15 tuổi. Suốt những năm sau đó, cuộc đời hắn chìm lút trong làn khói phù dung. Đến khi không còn tiền mua thuốc, hắn xách súng tự chế vào ngân hàng để cướp tiền…
“Con nghiện” Quang Văn Thao trước Tòa
Mường Nọc, quê Thao, ngoái về bốn phía đều rừng núi thâm u. Nhà hắn, từ đời ông bà, cụ kị cho đến đời cha mẹ hắn đều co rúm trong đói nghèo và lạc hậu. 14 tuổi, hắn chưa từng vượt qua cái đỉnh núi trước nhà, chưa từng nhìn thấy đường chân trời cong hay thẳng. Nhà nghèo, đánh đu với chữ nghĩa được vài năm thì hắn bỏ. Không học hành, nghề ngỗng gì, những gã trai sơn cước như hắn chỉ biết cắm đầu lên rừng làm… lâm tặc.
Ngày vài chục đến trăm ngàn, cơm chủ gỗ nuôi. Tiền công của hắn được tính theo những khối gỗ, những cây rừng bị cưa máy xoèn xoẹt hạ xuống. Ăn rừng ngủ thác, đám lâm tặc như Thao tìm đến ma túy để giải khuây. Thỉnh thoảng rủng rỉnh tiền, Thao còn cùng “đồng nghiệp” “hạ sơn” tìm đến các tụ điểm mại dâm.
Lúc đó, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ và cũng chưa bao giờ biết “con HIV” nó “mồm ngang mũi dọc” thế nào, chỉ nghe dân tình kháo nhau là nó đáng sợ hơn con ma trong bản Mông, bản Thái. Thế nhưng, khi phải chứng kiến một thằng bạn nghiện khắp mình lở loét, ho rũ rượi vài tháng rồi chết rục giữa rừng xanh, hắn mới giật mình kinh sợ. Bởi trước đó, hắn và bạn thường xuyên “chơi” chung xi lanh, thậm chí “vui” cùng một “gái” mà chẳng hề “bao bố”. Bản năng sống trỗi dậy, Thao vứt bỏ tất cả búa rìu, cưa đục, hắn chạy một mạch về thành phố rồi chui vào bệnh viện. Năm bảy lần làm xét nghiệm đều cho kết quả giống nhau, hắn bị nhiễm HIV. Lúc đó, hắn chưa tròn hai mươi tuổi.
Từ khi bị “ết”, Thao bỏ hẳn cái nghề lâm tặc về nhà hành nghề... đạo chích. Trộm cắp vặt riết rồi cũng chán, hắn quyết định chế tạo súng để đi cướp cho nó “ra tấm ra món”. Nghĩ là làm, hắn đi mua một đoạn tuýp sắt rồi mang xuống cửa hàng dưới thị trấn Kim Sơn nhờ hàn thành 4 khẩu súng săn. Sau đó, hắn tiếp tục tìm mua diêm sinh của mấy bà bán hàng rong rồi đem về trộn lẫn với than củi và một số chất khác để tạo thành thuốc nổ. Rồi hắn lại đem số thuốc nổ đó trộn lẫn với bi sắt để chế tạo thành đạn ghém. Để cho chắc ăn, hôm sau hắn vác súng lên rừng bắn thử. Đoàng. Súng nổ. Khói bay mù mịt.
Ban đầu Thao định đi cướp tiệm vàng, thế nhưng nghĩ có cướp được cũng phải mất công đem vàng đi bán, thế là hắn chuyển mục tiêu sang ngân hàng để cướp tiền mặt cho… tiện. Sau khi nhét đầy đạn ghém vào 4 khẩu súng tự chế, hắn tiến thẳng đến Ngân hàng Chính sách huyện Quế Phong. Nhìn bộ dạng “ất ơ” của hắn, anh Thái Đình N, cán bộ tín dụng của ngân hàng còn tưởng đó chỉ là một kẻ mắc bệnh thần kinh, tự dưng “buồn tình” bày trò cướp bóc. Anh N gắt: “Mi làm chi đó?”. Không nói không rằng, Thao hướng nòng súng lên trần nhà rồi bóp cò.
Đến lúc đó, mấy nhân viên ngân hàng mới vội vàng bỏ chạy ra ngoài kêu cứu. Trong phòng chỉ còn lại mình Thao và chị Ngô Thị C, kế toán ngân hàng. Thấy tình hình nguy cấp, chị C liền nhanh trí rút trong túi ra tờ 200 nghìn rồi bảo hắn: “Tiền à, không có đâu! Tau còn mỗi ngần này, mi cầm tạm!”. Không ngờ hắn đồng ý. Cầm 200 nghìn chị C vừa đưa, Thao lẳng lặng sách súng ra về…
Nhận được tin báo của quần chúng, Công an huyện Quế Phong đã cử cán bộ lập tức xuống hiện trường, phối hợp với lực lượng công an thị trấn truy bắt cướp. Thao vừa chạy vừa bắn trả, cứ vài chục mét hắn lại quay súng bóp cò. Khi đến bản Na Phí, xã Mường Nọc thì cả 4 khẩu súng của Thao đều hết đạn. Tranh thủ thời cơ, các chiến sỹ công an đã dũng cảm lao vào áp sát hắn rồi bắt gọn…
Ngày bị TAND huyện Quế Phong đưa ra xét xử, Thao khai rằng: “Tại bị cáo lúc đó còn nhỏ quá, mới 15 tuổi nên không biết ma túy nó độc hại thế nào. Thấy bạn bè rủ rê thì cũng chỉ định hút vài lần cho biết, ai ngờ nghiện rồi không bỏ được. Ngày nào bị cáo cũng phải làm vài “cữ”, không có thuốc là như bị hàng ngàn con ròi bọ cắn trong người, khó chịu lắm! Đến ngay cả lúc vác súng vào ngân hàng, bị cáo cũng đang lên cơn vật, trong đầu chỉ nghĩ đến thuốc thôi, không muốn giết người đâu!”.
Sau phần nghị án, HĐXX tuyên phạt Quang Văn Thao 8 năm tù. Gương mặt hắn lúc đó không hề biểu lộ cảm xúc. Hắn cố ngoái về bốn phía để tìm bóng người thân, nhưng tịnh không có một ai. Đón nhận bản án cuộc đời trong sự cô đơn đến tột cùng, âu đó cũng là cái giá mà một kẻ nghiện ngập, đổ đời vì ma túy như Thao.