Giá đắt của gã đàn ông cả nể mà “cầm giúp” gói đồ xuống bệnh viện cho hàng xóm
Tòa tuyên án - Ngày đăng : 11:50, 09/01/2021
Phiên tòa xét xử hình sự sơ thẩm bị cáo Nguyễn Văn Hoàn (46 tuổi), trú xã Công Thành, huyện Yên Thành (tỉnh Nghệ An) về tội “Mua bán trái phép chất ma túy” không một bóng dáng người thân đến tham dự. Dáng người nhỏ thó, Hoàn đứng co ro trong chiếc áo len mỏng. Là con đầu trong gia đình có 5 anh em, có vợ và hai đứa con nhưng ngày Hoàn hầu tòa không có một bóng dáng người thân đến dự.
Khi được hỏi đến vợ con, Hoàn buồn rầu cho biết, vợ đang bị bệnh hiểm nghèo nên không đến tòa được. Hai đứa con có lẽ do bận đi làm nên cũng không xuống thăm bố. Nói rồi, Hoàn ngồi im lặng giữa phòng xử án rộng lớn.
Quá trình xét hỏi, Hoàn khai báo rành rọt lại hành vi phạm tội của mình trước HĐXX. Theo đó, khoảng 16h ngày 6/7/2020, Hoàn chuẩn bị bắt xe vào bệnh viện ở TP Vinh thăm người bệnh thì được Lê Văn Lượng (hàng xóm, cũng là anh em trong họ) nhờ cầm gói đồ xuống thành phố. Hoàn hỏi đồ gì thì người đó nói “mấy đồ linh tinh”. Lượng còn hứa sẽ trả công bằng tiền xe, tiền ăn uống. Nghe vậy, Hoàn đồng ý.
Tại một cây xăng ở xã Công Thành, Hoàn đến gặp Lượng lấy đồ. Sau đó, Hoàn bắt xe vào thành phố Vinh. Khi gần đến thành phố, Hoàn gọi điện cho người nhận theo số điện thoại Lượng gửi. Bên lấy đồ hẹn nhận “hàng” tại cổng Bệnh viện Đa khoa Nghệ An. Cùng thời điểm này, Lượng gọi điện cho Hoàn dặn: “Khi nào họ đưa đủ tiền mới giao hàng. Số tiền nhiều hay ít anh không cần biết. Họ đưa cho anh bao nhiêu thì anh đưa về cho em từng đó”. Nghe Lượng nói như vậy, Hoàn nhận thức túi đồ đó có chứa ma túy. Lo sợ, Hoàn điện thoại cho Lượng nhiều lần nhưng người đàn ông đó không bắt máy. Hoàn cũng không dám vứt số ma túy trên, không dám báo cho lực lượng chức năng vì sợ Lượng sẽ trả thù nên tiếp tục giữ túi đồ.
Sau đó, Nguyễn Văn Hoàn ngồi đợi tại quán nước trước cổng bệnh viện. Lát sau, một nam thanh niên đi xe ô tô đến, đưa cho Hoàn bọc tiền nói là 290 triệu và yêu cầu Hoàn đưa ma túy. Khi Hoàn đang giao dịch thì bị công an đến kiểm tra, bắt giữ Hoàn. Lợi dụng sơ hở, nam thanh niên mua ma túy chạy trốn. Cơ quan điều tra xác định, tổng khối lượng ma túy mà Hoàn mua bán là 986,305 gam.
Quá trình xét hỏi, lúc đầu bị cáo khẳng định số hàng trên là của Lượng. Bị cáo cũng không biết hàng đó là gì. “Bị cáo chỉ giúp họ thôi. Bị cáo cũng không nhận được khoản tiền công nào ngoài lời hứa trả tiền xe buýt và ăn uống”, Hoàn khai tại tòa.
Trước câu hỏi đến thời điểm nào thì bị cáo biết gói đồ đồ đó là ma túy? Hoàn trả lời: khi bị cáo nghe Lượng nói đến con số trăm triệu. Tại sao phát hiện là ma túy rồi bị cáo lại không báo công an mà vẫn giữ rồi giao cho khách? Tòa tiếp tục hỏi thì Hoàn trả lời: “Bị cáo lo sợ bị Lượng trả thù. Bị cáo rất sợ người đó và người trong làng cũng sợ người này”. Khi được HĐXX tiếp tục hỏi lý do vì sao lại sợ người đàn ông tên Lượng, Hoàn không trả lời.
Sau quá trình xét hỏi, bị cáo thừa nhận việc làm của mình là sai. Bị cáo tỏ ra rất ân hận và xin được giảm nhẹ hình phạt. Bị cáo cũng mong cơ quan điều tra tiếp tục điều tra vụ án để truy tố những đối tượng phạm tội ra trước pháp luật.
Xét thấy trong vụ án này bị cáo có nhiều tình tiết giảm nhẹ, thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải, HĐXX tuyên phạt Nguyễn Văn Hoàn tù chung thân về tội Mua bán trái phép chất ma túy. Đối với Nguyễn Văn Lượng, từ lời khai của Hoàn, cơ quan điều tra đã ra lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp. Nhưng Lượng không có mặt tại địa phương nên chưa đủ căn cứ để xử lý đối tượng này theo quy định.
Lĩnh án tù vô thời hạn, Hoàn rơi nước mắt khi đưa đôi tay lên cho cán bộ còng lại. Vì nỗi sợ hãi với người hàng xóm mà Hoàn đã nhắm mắt làm liều giao ma túy cho khách. Nếu Hoàn không cả nể giúp hàng xóm cầm túi đồ, nếu Hoàn dám báo cho công an khi biết gói đồ ấy là ma túy thì có lẽ Hoàn không phải chịu giá đắt đến như vậy. Thế nhưng, mọi chuyện đã muộn… Những giọt nước mắt Hoàn rơi lúc rời tòa thể hiện sự hối hận muộn của bị cáo.