Sự thật câu chuyện heo năm móng “thành tinh báo oán” (kỳ 2)

Xã hội - Ngày đăng : 10:01, 31/05/2014

Lời đồn ly kỳ về nghĩa địa của loài heo là “cốt tinh” của người được phật bà hiển linh “báo mộng” dẫn lối đến cửa chùa quy y.

Chùa Dơi đương nhiên phải có dơi. Nhưng dơi thì không có gì để bàn, ở chùa Dơi còn có một loài động vật rất quen thuộc với con người mà về sau trở thành chuyện kỳ bí, đồn thổi khắp nơi. Đó là những con heo nhà bình thường, nhưng bất thường là có tới 5 móng chứ không phải 4 móng như ta vẫn thường thấy. Câu chuyện có lẽ bắt đầu từ một chú heo 5 móng không biết của ai đã bị vứt bỏ trước cổng chùa cách đây 20 năm.

“Cốt tinh” của người

Thượng tọa trụ trì chùa Dơi, Kim Rêne kể rằng, lần đó, một phật tử làm công quả cho chùa bỗng phát hiện một chú heo con bị vứt trước cửa chùa. Thấy chú heo con tội nghiệp, người này đã bế nó lên chăm sóc và phát hiện chú heo con này có đến… 5 móng, chứ không phải 3 móng như những con heo thông thường khác. Theo người Khơmer thì heo 5 móng là “cốt tinh” của con người. Có lẽ vì vậy mà chủ nhân của con heo dị thường này đã không dám nuôi tại nhà, và cũng không dám làm thịt, nên mang vứt trước cửa chùa Dơi với ý định cho các sư sãi trong chùa “cứu vớt”. “Cửa Phật từ bi”, chú heo dị tật được nhà chùa nuôi dưỡng từ đấy.

Sự thật câu chuyện heo năm móng “thành tinh báo oán” (kỳ 2)

“Dị nhân 5 móng” đầu tiên vào chùa Dơi qua đời vào năm 1996, thọ 7 năm

Hằng ngày những người làm công quả trong chùa mua sữa cho chú heo con uống. Đến giữa trưa, các sư sãi cũng thay nhau cho ăn, nên “heo 5 móng” lớn rất nhanh. Thế là mỗi sáng “heo 5 móng” được tự do chạy khỏi cổng chùa rồi men theo con lộ nhỏ ra hướng chợ Mùa Xuân, gần chùa để kiếm ăn. Trưa nhớ bữa, “heo 5 móng” lại về để ngóng mỏ, hỉnh mũi kêu ụt ịt đòi các sư cho ăn rồi lăn ra ngủ. Thấy nhà chùa có nuôi heo 5 móng, chẳng kiêng cữ, nên về sau nhiều người trong vùng có những con heo dị tật 5 móng khác cũng mang đến gửi vào chùa Dơi. Vì thế, số lượng các “chú Trư dị nhân” cứ tăng dần, đến cả chục con.

Đối với “dị nhân 5 móng” đầu tiên vào chùa thì qua đời vào năm 1996, thọ 7 năm. Tiếc thương cho “heo 5 móng” nhà chùa đã chôn cất và đắp mộ cho nó trong khuôn viên chùa. Trong số những khách du lịch từ TP.HCM hay các tỉnh thành khác đến thăm chùa Dơi, thấy ngôi mộ lạ của con heo 5 móng nên cũng cảm thương, chạnh lòng, góp tiền để nhà chùa xây cho nó ngôi mộ đàng hoàng. Trước nghĩa cử của các nhà hảo tâm, đồng cảm với nhà chùa xem con vật cũng là một sinh linh. Và vì thế các sư trong chùa đã ghi “bảng vàng” tên, địa chỉ của các vị khách này lên bia mộ của “heo 5 móng”, để ghi nhận những tấm lòng yêu quý động vật.

Sự thật câu chuyện heo năm móng “thành tinh báo oán” (kỳ 2)

Nghĩa địa “heo 5 móng” tại chùa Dơi

Về sau, lần lượt những chú heo 5 móng khác được nhà chùa nuôi dưỡng khi “qua đời”, cũng được nhà chùa chôn cất trên một khu đất dành sẵn và đã trở thành một nghĩa trang “heo 5 móng” như ngày nay. Hiện ở chùa Dơi còn nuôi 3 con heo 5 móng. Trong đó có 2 con sống hơn 4 năm, trọng lượng hơn 300kg/con. Cũng chẳng biết từ khi nào những kẻ có đầu óc mê tín dị đoan, nhất là những người có máu mê cờ bạc, số đuôi, số đề thấy việc xây mộ, lập bia cho “heo 5 móng”… khi chết đi là chuyện lạ. Sẵn mê tín họ tin rằng những con heo dị thường nuôi lâu năm khi chết sẽ rất… linh thiêng nên nhiều “ma đề” đêm đêm rủ nhau vào chùa rồi lẻn ra “nghĩa trang heo 5 móng” đèn nhang, hoa quả cúng vái nhằm mục đích… xin số mong trúng lô đề để làm giàu.

Chuyện kể rằng một “ma đề” tên Hoàng Thanh (ngụ phường 3, TP. Sóc Trăng) rất sùng bái linh hồn các “dị nhân” 5 móng nên tuần nào Thanh cũng vào chùa thắp nhang khấn “thần heo” cho nằm mơ thấy số để đánh đề. Anh Thanh khẳng định “thần heo” rất linh thiêng, thường xuyên cho Thanh trúng số đề, nhưng không hiểu sao cuộc sống của anh ta cứ mãi nghèo. Một “đồng nghiệp” của Hoàng Thanh, là Hai Móm cho biết, sau mỗi lần vào nghĩa trang “heo 5 móng” khấn vái là tối đó về những ai “thành khẩn, tin tưởng” đều được “thần heo 5 móng” cho nằm mơ thấy số để đánh đề. Vậy là mỗi lần Hai Móm nằm mơ đều dốc hết tiền túi đánh đề. Và đánh đến lúc… cháy túi, lâm cảnh nợ nần, nghèo khó phải trốn chui trốn nhủi chủ nợ.

Đến chị heo 5 móng “quy y” cửa phật

Theo các sư trong chùa Dơi, do cổng chính của chùa không bao giờ đóng kể cả ban đêm, nên phật tử khắp nơi có thể vào chùa bất cứ lúc nào. Chính vì vậy mà đêm đêm có gần chục người thập thò vào chùa rồi ra phía sau “nghĩa trang heo 5 móng” để thắp nhang, đốt vàng mã khấn vái… xin số đánh đề. Hiện nay tình trạng này vẫn còn. Sư phó Tú Linh, người có chức sắc thứ hai ở chùa Dơi sau thượng tọa trụ trì Kim Rêne cho biết, người Khmer rất sợ heo “5 năm móng 3 giò”. Heo có 5 móng tức là heo dị tật theo cách hiểu thông thường của mọi người. Còn heo ba giò thực ra là một chân heo có màu đen, chân kia có màu trắng, đây là do dị tật bẩm sinh.

Không rõ xuất phát từ đâu, người Khmer lại tin rằng, những con heo “5 móng, 3 giò” là “cốt tinh” của người. Nó là linh hồn của con người đầu thai. Những người đó vốn gây nhiều tội ác, nên bị đày làm kiếp heo. Chính vì mang linh hồn của kẻ ác, nên những gia đình nuôi nó sẽ phải gặp tai họa. Chính vì thế nên gia đình nào gặp phải con heo này thì sẽ gặp bất hạnh, gia đình lục đục, vì bị “cốt tinh” của con heo quấy phá. Nếu giết heo thì cả nhà sẽ phải đền mạng. Vì thế nên cách đây hơn 20 năm, những gia đình “đen đủi” có heo nái đẻ ra heo con bị dị tật bẩm sinh “5 móng, ba giò”, đã nghĩ ra cách hóa giải “vận đen” cho mình, là đẩy “heo quái thai” cho nhà chùa nuôi. Họ tin rằng, nhà chùa là nơi thích hợp, có thể nâng đỡ linh hồn tội lỗi, bị đày làm kiếp heo.

Khi con heo quái thai được nuôi dưỡng, được nghe kinh phật sám hối thì không phá phách con người nữa, và cũng vì thế mà hóa giải được tai họa. Vậy là chùa Dơi đã biến thành “trang trại nuôi heo” bất đắc dĩ. Sư phó Tú Linh còn cho biết, con heo đầu tiên mà chùa nuôi là vào năm 1989, cách nay đã 23 năm. Khi đó, chùa Dơi còn khá hoang vu, cây cối rậm rạp, dơi bay rợp trời, đậu dày đặc trong vườn cây cổ thụ. Trong chùa có bà cụ Khiên, là người trông nom, quét dọn chùa. Đêm ấy, sau một ngày làm việc mệt nhọc, bà Khiên nằm ngủ mê mệt. Trong giấc mơ, Bồ Tát hiển linh bảo với bà rằng, ngày mai, sẽ có một nữ thí chủ đến chùa xin quy y. Bà Khiên giật mình tỉnh giấc, toàn thân toát mồ hôi. Bà trở dậy, thắp hương trên chính điện.

Bà Khiên tin rằng, Bồ Tát hiển linh đã thông báo với bà một tin trọng đại. Sáng hôm sau, bà Khiên dậy sớm hơn thường lệ. Vừa quét chùa bà vừa ngó chừng ra cổng xem có ai đến không. Ngày đó, chùa Dơi rất vắng, lại chỉ có một cổng nhỏ, nên ai ra vào bà đều kiểm soát được. Gác cửa mãi đến tận trưa mà chẳng thấy nữ thí chủ nào như lời Bồ Tát báo mộng. Nghĩ rằng giấc mộng không hiển linh nên bà Khiên tiếp tục công việc quét dọn của mình. Bỗng bà phát hiện ở phía sau chùa, trong vườn dơi, có một con heo cái rất lớn đang ngủ ngon lành. Không biết heo nhà ai xông vào chùa, làm ô uế không gian thanh tịnh, nên tức mình, bà Khiên cầm chổi đập nhẹ vào mông, đánh thức nó dậy.

Tuy nhiên, bà Khiên làm đủ trò mà con heo không chịu dậy, cứ ủn ỉn, rồi rên la. Bà phải nhờ mấy du khách dùng que ngoáy vào tai, “cô nàng” mới chịu ngúc ngoắc cái đầu. Nhưng nó cứ đứng ì một chỗ, không chịu nhúc nhích. Một du khách bỗng hét lên: “Heo năm móng bà ơi! Heo này thiêng lắm, là “cốt tinh” của người đấy! Nó vào chùa là có duyên với nhà chùa rồi bà ạ”. Lúc này, bà Khiên mới nhìn xuống chân con heo ấy, hóa ra là heo năm móng thật. Khi ấy, bà mới giật mình nhớ lại giấc mộng đêm qua. Thì ra, nữ thí chủ đến chùa quy y chính là “nàng heo” này. Bà Khiên không đuổi heo đi nữa, mà dùng nước lá tắm cho vị khách kỳ lạ này như rửa bụi trần.

Năm Hợi sống kiếp tu hành

Nhà chùa nghe chuyện bà Khiên kể, rồi chứng kiến những biểu hiện lạ của “thí chủ mới đến cửa chùa”, cũng tin giấc mộng của bà Khiên là điềm báo của Phật. Vì thế, nhà chùa đã làm đủ các thủ tục cần thiết để nhận “cô heo” vào chùa. Bà Khiên chuẩn bị chỗ cho heo ở. Với nhà phật, con heo cũng là một kiếp sống, nên nhà chùa đối xử với heo như mọi thành viên trong chùa. Ban ngày nó chạy rong trong khuôn viên, tối chui vào ổ ngủ và đến bữa thì được các nhà sư mang đồ ăn cho. Thí chủ quy y kỳ lạ đó được mọi người đặt tên là Năm Hợi.

 

Từ Kế Tường