Sang Campuchia dự tiệc cưới, bị hai thanh niên hiếp dâm

Tòa tuyên án - Ngày đăng : 08:48, 11/04/2015

Ngày 10/4/2015, TAND tỉnh An Giang xét xử sơ thẩm, đã tuyên phạt Tăng Văn Tràn (SN 1997, huyện Cỏ Thum, tỉnh Kandal, Vương quốc Campuchia) 09 năm tù về tội “Hiếp dâm trẻ em” và buộc bị cáo có nghĩa vụ bồi thường cho người bị hại số tiền hơn 13 triệu đồng.

Theo hồ sơ, khoảng 19 giờ ngày 06/5/2014, Tràn và Ngô Văn Thơm (Rây) đến nhà Mao Tuấn Anh thuộc ấp Mương Vú, xã Pẹcchạy, huyện Cỏ Thum, tỉnh Kandal, Vương quốc Campuchia dự tiệc cưới và uống rượu chung với một nhóm thanh niên.

Khi đó, Trần Thị Bé H (sinh ngày 18/6/1998) cùng với Phan Thị Mỹ Tiên, Nguyễn Minh Hiếu và Lê Văn Khang ngồi bàn bên cạnh.

Khoảng 20 giờ 30 phút cùng ngày, thấy H, Tiên, Hiếu và Khang ra ngoài, Tràn liền rủ H đến lộ mới chơi, tới đoạn đường vắng, Tràn đưa H vào một trại lá không người ở ngồi nói chuyện.

Tại đây, Tràn nảy sinh ý định hiếp dâm, nên đè H xuống giường gỗ, H kháng cự cắn vào cẳng tay trái của Tràn và vùng vẫy nên bị ngã xuống ao nước gần đó. Tràn tiếp tục kéo H lên giường đè lên người cởi quần, bị H cắn vào gối trái, Tràn cắn vào tay H, khi H không còn sức kháng cự, Tràn đã thực hiện hành vi đồi bại.

Lúc này Thơm điện thoại gọi tìm, Tràn cho biết đi với H ở đường lộ mới và nhờ Thơm đến chở về. Khoảng 10 phút sau, Thơm điều khiển xe mô tô chở Tràn và H về hướng nhà Tuấn Anh. Đi được khoảng 200m, đến trước trường Tiểu học Pẹcchạy, xe hết xăng dừng lại trước trại lá của Hy En Ta Qui, Thơm nảy sinh ý định hiếp dâm H. và bảo Tràn giúp Thơm dùng tay bịt miệng kéo H nằm xuống giường, giữ tay chân cho Thơm cởi quần giao cấu.

Sau đó, thấy Phan Văn Cường chạy mô tô đến, H kêu cứu và được Cường chở về nhà người thân ngủ nhờ. Sáng ngày 7/5/2014, H về nhà kể sự việc cho gia đình biết và trình báo Công an.

Sang Campuchia dự tiệc cưới, bị hai thanh niên hiếp dâm

Bị cáo Tràn tại tòa.

Đến ngày 15/5/2014, Tràn bị khởi tố điều tra. Riêng Thơm bỏ trốn, Cơ quan điều tra đã ra quyết định truy nã, khi nào bắt được sẽ xử lý sau.

HĐXX nhận định hành vi phạm tội của bị cáo là đặc biệt nghiêm trọng, đã trực tiếp xâm phạm đến sức khỏe, nhân phẩm và sự phát triển bình thường của trẻ em, nên cần có mức án nghiêm mới đủ tác dụng giáo dục, răn đe bị cáo, góp phần phòng ngừa chung cho xã hội.

Tuy nhiên, xét thấy bị cáo đã thành khẩn khai báo, tỏ rõ thái độ ăn năn, hối cải; nhân thân chưa có tiền án, tiền sự; thuộc thành phần nhân dân lao động nghèo, học vấn thấp, hiểu biết pháp luật có phần hạn chế, nên đã tuyên mức án như trên.

Duy Bình