Bị hại trong vụ "kỳ án 3 thanh niên hiếp dâm" lên tiếng

Ký sự pháp đình - Ngày đăng : 10:54, 13/04/2012

Kỳ án" 3 thanh niên phạm tội cướp tài sản, hiếp dâm ở Hà Đông đã khép lại bằng phán quyết của Hội đồng Thẩm phán TANDTC. Sau loạt bài đăng trên Công lý xung quanh vụ án này, được nhiều bạn đọc quan tâm, chúng tôi xin công bố nguyên văn lá đơn mà chị NTHH, nạn nhân của vụ cướp, hiếp này gửi đến Chánh án TANDTC, Viện trưởng VKSNDTC…

Chuyện hơn 10 năm trước


Trong lá đơn viết tay, đề ngày 25-11-2010, chị NTHH nêu: “Vụ án xảy ra đến nay đã 10 năm, khi đó cháu là một phụ nữ còn trẻ chưa có gia đình (khi đó chị H mới 19 tuổi - PV). Sự việc đêm 24-10-2000 cháu và anh NCH bị 3 thanh niên đến dùng dao gậy đe dọa, lấy tiền vàng của cháu và anh H rồi cả 3 tên hiếp dâm cháu. Ngay sau khi xảy ra sự việc, cháu đã nhặt được một chiếc áo phông kẻ ngang, nhiều màu (giống áo phông cá sấu Thái Lan) do một trong 3 tên hiếp dâm cháu để lại. Cháu vào UBND xã Dương Nội trình báo với Ban Công an xã và nộp lại chiếc áo đó, viết một bản tường trình về sự việc xảy ra.


Sau đó các anh Công an tỉnh Hà Tây nhiều lần đến nhà cháu gặp bố mẹ cháu, động viên cháu để hỏi ghi lời khai. Cháu đã trình bày toàn bộ sự việc. Sau đó khoảng 2 tuần, vào một buổi tối có hai anh Công an điều tra đến nhà cháu đưa cho cháu 4 bức ảnh màu của 4 người thanh niên, bảo cháu nhận diện xem có đối tượng nào giống 3 tên đã hiếp cháu không. Cháu nói với các anh Công an là cháu nhớ và ấn tượng nhất tên có tóc bổ ngôi giữa, cổ đeo một dây chuyền màu trắng. Có một tên mắt nhỏ, hình như là một mí. Khi các anh Công an đưa ra 4 bức ảnh, cháu nhìn thấy một thanh niên mắt một mí hơi giống một trong ba tên. Qua ánh đèn điện buổi tối, cháu ngờ ngợ giống nên có chỉ vào một tên và nói “Đây là một trong 3 tên hiếp cháu”. Các anh Công an lập biên bản cho cháu ký và cả bố cháu ký làm chứng.

3 bị án Tình, Lợi, Kiên

Khoảng 1 tháng sau, các anh Công an đến nhà cháu, mời cháu lên Công an cơ sở 2 để nhận diện tiếp. Cháu nói: Cháu nhớ lại hôm đó buổi tối nhận diện hình như không phải tên đó. Cháu không muốn ra khỏi nhà vì sợ và xấu hổ. Các anh Công an động viên cháu, cháu nói nếu nhận diện thì chỉ có mình cháu và các anh Công an, không có người chứng kiến vì sợ lộ ra sẽ bị trả thù. Lần này các anh Công an đưa 4 bức ảnh của 4 thanh niên khác. Cháu quan sát nhận ra ngay tên tóc bổ ngôi giữa là một trong 3 tên hiếp cháu. Lần này cháu đã bình tĩnh trở lại (vì sự việc xảy ra đã hơn 1 tháng). Cháu có nói với các anh Công an là cháu rất nhớ tên này vì nó có tóc bổ ngôi giữa, khi hiếp cháu nó có sợi dây chuyền thõng xuống.


Sau này cháu thấy các anh Công an đã làm rõ, bắt được 3 thủ phạm. Các anh có xuống nhà cháu yêu cầu cháu nhận diện thủ phạm. Cháu nói, bây giờ mà nhìn thấy ba tên đó thì cháu hoảng sợ không dám nhìn vì cứ gợi đến chuyện đó là cháu không dám ra đường. Bố cháu cũng nói với các anh, xin Công an đừng gặp cháu nhiều và sau này không phải lên Công an vì những gì xảy ra cháu đã trình bày rồi.


Sau này khi Tòa án tỉnh Hà Tây xét xử ba tên thủ phạm cháu không dám ra phiên tòa vì xấu hổ, chỉ có bố đẻ cháu đến dự. Từ đó trở đi cháu coi như vụ án đã xong, kẻ phạm tội đã bị trừng trị. Trước pháp luật cháu không có đơn đề nghị gì. Bản thân cháu đã bị thiệt thòi nhiều về danh dự nhân phẩm, cố quên đi để sống và xây dựng gia đình. Đến nay cháu đã có gia đình và hai con, sống bình thường, nhưng từ năm ngoái báo chí và mạng (internet - PV) đưa tin ầm ĩ về việc ba thanh niên bị oan và được tha về, cháu không hiểu tại sao?”.


Thêm một lần đau khổ

Lá đơn viết tiếp: “Khoảng tháng 8-2009, có chị H hỏi cháu về việc cũ và có giới thiệu là Công an Hà Nội gặp bố cháu xin phép cho hỏi lại cháu về sự việc năm 2000. Bố cháu và cháu không đồng ý vì sự việc đã được xét xử, thủ phạm đã đi tù, cháu không muốn gợi lại nỗi đau để sống cùng chồng con. Chị H nói với cháu là sếp phân công đi hỏi lại. Cháu nói sự việc đã được trình bày trước đây rồi, đến nay lâu quá không nhớ được. Chị H hỏi cháu về nhận diện tội phạm, cháu vẫn khẳng định là lần nhận diện ở cơ sở 2 (sau khi sự việc xảy ra hơn 1 tháng) là chính xác, lần đó là lần cháu nhận ra tên có tóc bổ ngôi giữa, tên này khi hiếp cháu đeo sợi dây chuyền màu trắng. Còn lần nhận diện ở nhà cháu buổi tối (sau khi sự việc xảy ra được hai tuần là không đúng). Chị H ghi biên bản, không đọc lại bảo cháu ký để về báo cáo sếp. Cháu nghĩ không quan trọng nên không đọc lại và ký vào biên bản.


Đến khoảng gần giữa tháng 10 vừa qua (2010 - PV) có một thanh niên đến nhà cháu, xưng là nhà báo, hỏi cháu là vì cháu khai với Công an mà ba thanh niên bị tù oan, có người bị HIV, chị nghĩ gì? Cháu có gọi điện cho chị gái cháu tên là X đến. Chị cháu bực mình nói với nhà báo: “Các anh để cho em tôi yên, nó là bị hại, bị thiệt thòi nhiều, việc đó là của cơ quan pháp luật” và chị cháu đuổi nhà báo đó đi. Người đó ra về có đe doạ cháu “sẽ biết tay”.


Đến một buổi chiều cuối tháng 10-2010, có hai người đàn ông, một trẻ, một trung tuổi đến quán nhà cháu, cháu nhận ra người trẻ tuổi hôm trước đúng là người này. Người này có chỉ vào cháu và nói với người già hơn: “H đấy”. Cháu nghĩ bình thường.


Đến ngày 1-11-2010 cháu thấy trên mạng… đưa bài: “Kỳ án huyệt trai trinh - Nữ nạn nhân lộ diện”, với nội dung không đúng sự thật, cho rằng “Cháu vắng mặt trong tất cả các phiên tòa xét xử với tư cách bị can”. Cháu là bị hại, sao lại gọi cháu là bị can? Còn viết cháu trốn chạy, không ra làm chứng, chuyển nhà…


Cháu là bị hại, bị cướp tài sản, bị hiếp, luật pháp bảo vệ cháu về quyền lợi người bị hại, danh dự, nhân phẩm của phụ nữ, cho phép xử kín các vụ hiếp dâm phụ nữ cơ mà. Cháu thấy báo viết có tính đe dọa, khủng bố tinh thần cháu. Họ viết với mục đích gì cháu không biết.


Cháu tha thiết đề nghị ông Viện trưởng VKSNDTC, ông Chánh án TANDTC có ý kiến với báo chí xem đạo đức nghề nghiệp nhà báo, luật pháp báo chí có cho phép họ làm như vậy hay không? Họ làm như vậy là bôi nhọ danh dự cháu.


Cháu khẩn thiết cầu mong các ông có biện pháp bảo vệ quyền lợi, hạnh phúc của người bị hại như cháu, nhất là cháu đã có gia đình. Cháu xin chân thành cảm ơn các ông. Cháu xin gửi kèm bài báo đăng không đúng sự thật”.


***


Lời đề nghị của chị H đã được lãnh đạo hai ngành xem xét, không phải bằng điều chỉnh báo chí mà bằng việc kháng nghị, xét xử giám đốc thẩm thật cẩn thận, để đưa ra phán quyết nghiêm minh, khách quan và đúng pháp luật. Sau phán quyết này, chắc hẳn chị H không còn phải buồn lòng về tai nạn rủi ro thời con gái nữa, mà sống bình yên, hạnh phúc với chồng con, với gia đình mình.


Tuy vậy, đọc lá thư này của chị, những người làm báo không thể không suy ngẫm…


Trần Bình

congly.com.vn