TAND tỉnh Quảng Ngãi vừa xét xử phúc thẩm vụ án hình sự đối với bị cáo Hồ Văn Nông (SN 1996) trú tại xã Hành Minh, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi về tội: “Giao cấu với trẻ em”.
Theo cáo trạng truy tố, bị cáo Hồ Văn Nông và Lương Thị Kim Anh có quan hệ tình cảm, yêu thương nhau từ trước nên khoảng thời gian từ đầu tháng 01/2015 đến ngày 07/3/1015 Nông đã quan hệ tình dục với Kim Anh nhiều lần. Cụ thể:
Vào khoảng 14h giữa tháng 01/2015, Nông điện thoại rủ Kim Anh đến nhà chơi, một lát sau thì Kim Anh đến. Hai người ngồi nói chuyện với nhau thì Nông ngỏ ý muốn quan hệ tình dục với Kim Anh và được Kim Anh đồng ý, nên cả hai đã vào buồng ngủ của Nông và quan hệ tình dục.
Vào khoảng 14h giữa tháng 01/2015, Nông cũng điện thoại rủ Kim Anh sang nhà chơi và tại đây hai người tiếp tục quan hệ tình dục với nhau.
Vào khoảng 16h ngày 07/3/2015, Nông và Kim Anh đến nhà nội của Nông chơi. Đến khoảng 20h cùng ngày thì Nông chở Kim Anh đi công việc.
Trên đường đi, đến đoạn đường kênh bê tông thuộc xã Hành Nhân, huyện Nghĩa Hành thì Nông dừng xe lại nói chuyện với Kim Anh, ngỏ ý muốn quan hệ tình dục và được Kim Anh đồng ý, nên cả hai đã quan hệ tình dục tại đây.
Tại thời điểm giao cấu, cháu Lương Thị Kim Anh mới 15 tuổi 4 tháng.
Ngày 08/3/2015, gia đình biết được sự việc Nông đã quan hệ tình dục nhiều lần với Kim Anh, nên đã làm đơn tố cáo Nông lên Công An huyện Nghĩa Hành.
Tại Cơ quan Điều tra, bị cáo Hồ Văn Nông đã khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình.
Ngày 14/8/2015, TAND huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi đã mở phiên tòa xét xử sơ thẩm và tuyên phạt bị cáo Hồ Văn Nông 24 tháng tù về hành vi “Giao cấu với trẻ em”.
Cho rằng bản án trên là quá nặng với hành vi phạm tội của mình nên bị cáo Hồ Văn Nông đã làm đơn kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt lên TAND tỉnh Quảng Ngãi.
Tại phiên tòa phúc thẩm HĐXX nhận định: Hành vi phạm tội của bị cáo làm ảnh hưởng đến sức khỏe, danh dự, tinh thần, đã xâm phạm vào sự phát triển bình thường về thể chất và tâm sinh lý của người chưa thành niên. Đồng thời cũng làm ảnh hưởng đến gia đình của người bị hại và ảnh hưởng xấu đến xã hội.
Bên cạnh đó, mức hình phạt mà cấp sơ thẩm đã tuyên phạt đối với bị cáo là đã xem xét đầy đủ các tình tiết giảm nhẹ cho bị cáo được quy định tại khoản 1, khoản 2 Điều 46 Bộ Luật hình sự và mức án trên là không nặng đối với hành vi của bị cáo đã gây ra. Do đó, kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt của bị cáo không được chấp nhận, HĐXX cấp phúc thẩm giữ nguyên bản án sơ thẩm.