Lừa đảo chiếm đoạt hơn 1,6 tỷ đồng, lãnh án 12 năm tù

Tòa tuyên án - Ngày đăng : 06:58, 25/03/2016

Chiều 24/3, TAND tỉnh An Giang đã tuyên phạt Phạm Đăng Khoa (SN 1977, ngụ ấp Bình Hòa 2, xã Mỹ Khánh, TP.Long Xuyên) 12 năm tù về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản” và buộc bị cáo có trách nhiệm bồi thường cho người bị hại số tiền hơn 1,6 tỷ đồng.

Theo hồ sơ, tháng 6/2003, Khoa nhiều lần vay tiền của Đặng Thị Kim Bé nói là để cho vay đáo hạn ngân hàng hoặc thế chấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất để vay tiền dùm người khác. Những lần vay này, Khoa trả vốn, lãi đầy đủ.

Thời gian từ năm 2003 đến đầu năm 2005, Khoa không đăng ký kinh doanh, nhưng làm dịch vụ cầm đồ tại nhà. Khoa cho 6 người vay với số tiền 26 triệu (nhận thế chấp của những người này 6 giấy chứng nhận quyền sử dụng đất).

Khoảng tháng 4/2005, Khoa hùn vốn với Lê Thanh Vũ (dượng vợ của Khoa) để nuôi bò tại xã Thoại Giang, huyện Thoại Sơn, tỉnh An Giang bị thua lỗ 200 triệu đồng. Để có tiền trả nợ việc xây nhà, bù vào khoản tiền nuôi bò bị lỗ, trả tiền chuyển nhượng quyền sử dụng đất và tiêu xài, Khoa nói dối với Đặng Thị Kim Bé là những người có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất nêu trên nhờ thế chấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất vay tiền từ 50 triệu đồng đến 310 triệu đồng hoặc có người nhờ Khoa vay đáo hạn ngân hàng, nhằm lừa gạt để Bé cho vay tiền, rồi chiếm đoạt.

Lừa đảo chiếm đoạt hơn 1,6 tỷ đồng, lãnh án 12 năm tù

Bị cáo Phạm Đăng Khoa tại phiên tòa

Sau khi nhận được tiền vay, Khoa lấy tiền của lần vay sau để trả một phần vốn, lãi cho lần vay trước để Bé tin tưởng, rồi tiếp tục vay nhiều lần với tổng số tiền 4,77 tỷ đồng, đã trả vốn 2,44 tỷ đồng, trả lãi 174 triệu đồng, còn lại chiếm đoạt hơn 2,15 tỷ đồng.

Cuối tháng 10/2005, Bé làm đơn tố cáo, để khắc phục Khoa đã trả cho Bé được 456.812.000 đồng, còn lại chiếm đoạt hơn 1,6 tỷ đồng.

HĐXX nhận định hành vi phạm tội của bị cáo là đặc biệt nghiêm trọng, phạm tội nhiều lần, đã trực tiếp xâm phạm đến quyền sở hữu tài sản của người khác, gây bất bình trong dư luận nhân dân, làm mất trật tự trị an tại địa phương, nên cần có mức án nghiêm mới có tác dụng giáo dục, răn đe bị cáo, góp phần phòng ngừa chung cho xã hội.

Tuy nhiên, xét thấy trong quá trình điều tra và tại phiên tòa, bị cáo tỏ rõ thái độ ăn năn, hối cải, nhân thân chưa có tiền án, tiền sự, nên đã tuyên mức án như trên.

Duy Bình