Bài học đắt giá cho kẻ buôn “cái chết trắng”

Hồ Duy| 13/10/2014 06:30
Theo dõi Báo điện tử Công lý trên

Đứng trước vành móng ngựa là một người đàn ông có thân hình gầy gò, mặt mũi ngơ ngác, phía trên đầu bị khuyết mất 1/2 hộp sọ. Y đứng cúi mặt, lý nhí trả lời những câu hỏi của hội thẩm phiên tòa đặt ra, thỉnh thoảng lại đưa tay gạt vội những dòng nước mắt.

Tên của hắn là Nguyễn Đại Thuần, sinh năm 1980, ngụ tại xóm 6, xã Bắc Thành (Yên Thành, Nghệ An).

Theo bản cáo trạng của VKSND huyện Yên Thành, vào lúc 7h ngày 4/6/2012 Nguyễn Đại Thuần đi xuống xóm 9, xã Hợp Thành, Yên Thành thì gặp một người đàn ông khoảng tầm 50 tuổi làm nghề xe lai đứng ở đầu cầu. Thuần đã đứng lại và hỏi dò người đàn ông xem có biết ai bán ma túy không thì được người đó đề nghị: “Đưa đây 100.000 đồng đi mua giúp cho!”. Nghe vậy, Thuần đã đưa cho gã xe lai số tiền như đã đề nghị rồi ngồi tại chỗ chờ. Một lát sau người đàn ông quay trở lại rồi đem cho Thuần một túi nhỏ, bên trong có chứa chất bột màu trắng có trọng lượng 0,15g. Thuần cầm gói bột về giữa đường thì bị cơ quan chức năng phát hiện và bắt giữ vì hành vi tàng trữ chất ma túy.

 

Bài học đắt giá cho kẻ buôn “cái chết trắng”

Bị cáo Nguyễn Đại Thuần trước vành móng ngựa. Ảnh Hồ Duy 

Được biết, Nguyễn Đại Thuần sinh ra trong một gia đình lao động nghèo. Sau khi lấy vợ, vì kinh tế khó khăn nên Thuần xa gia đình vào TP Hồ Chí Minh làm thuê kiếm tiền. Một buổi sáng tháng 7/2007 đang trên đường đi làm Thuần bị tai nạn giao thông, chiếc nón bảo hiểm đội trên đầu bị vỡ tung do va đập mạnh xuống lòng đường. Sau khi được người dân đưa đi cấp cứu tại bệnh viện Chợ Rẫy (TP Hồ Chí Minh), chân trái của Thuần bị gãy, người xây xước mạnh. Nghiêm trọng hơn, cú va đập mạnh vào lòng đường đã khiến 1/2 đầu Thuần bị dập nát. Kẻ gây tai nạn đã bỏ trốn khỏi hiện trường.

Trong lúc Thuần đang nằm hấp hối trong bệnh viện cũng là lúc đứa con trai đầu lòng của hắn ở quê chào đời. Sau một thời gian dài điều trị, Thuần dần hồi phục và được người thân đưa về quê trong bộ dạng tiều tụy, đầu bị khuyết 1/2 hộp sọ. Cũng từ đó, Thuần bị hội chứng loạn thần kinh, hay bị động kinh, hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi. Nhất là những lúc trái gió trở trời, vết thương cũ lại tái phát làm đau nhức, không ít lần người nhà chỉ biết gạt nước mắt đứng nhìn Thuần nằm quằn quại đối diện với cơn đau.

Nguyễn Đại Thuần cho biết, hắn được gia đình đưa đi điều trị nhiều nơi mà bệnh vẫn không hề thuyên giảm. Sau nhiều lần như vậy, hắn bị một số kẻ xấu xúi giục dùng ma túy: “Mua ma túy hít những lúc đau thì cơn đau sẽ dứt”. Vẫn nhận thức được việc dùng ma túy là phạm pháp, nhưng trong những cơn đau dày vò, Thuần đã tìm đến “cái chết trắng”. Và cứ thành thói quen, mỗi lần trái gió trở trời, hắn như ma xui quỷ khiến, bất chấp pháp luật, tự mình đi mua ma túy như đi mua một loại “thần dược” để chữa trị cơn đau đầu.

Ngồi dưới dãy ghế dành cho người dự khán, người phụ nữ với dáng người nhỏ nhắn, vẻ lam lũ lộ rõ trên khuôn mặt đen sạm. Suốt quá trình xét xử, người phụ nữ không rời mắt khỏi vành móng ngựa (nơi chồng chị đang đứng). Nhắc đến hành vi trái pháp luật mà người chồng mắc phải, chị lại đau đớn như gợi lại quá khứ đau buồn mà chị đang cố quên đi: “Mỗi lần lên cơn đau, anh ấy (tức Nguyễn Đại Thuần) quằn quại như bị ai đó đánh mạnh vào đầu. Tôi chỉ biết đứng nhìn hoặc ôm anh để mặc anh gào khóc. Khi cơn đau không giảm thì tôi thấy anh phóng xe chạy, được một lúc, anh lại trở về, lại bình thường như cũ. Tôi không ngờ anh lại dính đến ma túy”.

Nguyễn Đại Thuần khai nhận, hắn sử dụng ma túy từ tháng 1/2012 cho đến nay, nhưng qua bản xét nghiệm của cơ quan chức năng thì hắn không phải là đối tượng bị nghiện ma túy. Trước vành móng ngựa, hắn thừa nhận hành vi sử dụng ma túy của mình chỉ vào những lúc đau nặng rồi tự mình đi mua về sử dụng cho đỡ đau. Những cơn đau ấy không diễn ra thường xuyên mà chỉ vào những lúc trái gió trở trời, có khi cả tháng hắn mới sử dụng một lần.

Mặc dù có rất nhiều tình tiết giảm nhẹ tội như: Mang bệnh án hạn chế về khả năng nhận thức và điều khiển hành vi; gia đình thuộc diện hộ nghèo; bố Nguyễn Đại Thuần là người có công với cách mạng; bản thân phạm tội lần đầu. Nhưng xét về mặt pháp luật, dù biết được hành vi của mình là trái với pháp luật nhưng Thuần vẫn cố tình phạm tội. Do đó, Thuần vẫn phải chịu mức hình phạt mà pháp luật đã đề ra.

Suốt buổi xét xử, thỉnh thoảng Thuần lại ngước mắt nhìn về phía dưới khán phòng, đôi mắt hắn dừng lại nơi có người phụ nữ gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, khắc khổ tỏ rõ sự xót xa, ân hận…

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Bài học đắt giá cho kẻ buôn “cái chết trắng”